
ngay cả một tiểu cô nương nhìn chăm chú
cũng không thể chịu đựng, chỉ có thể hèn yếu lựa chọn trốn tránh, lấy tức giận
đi đuổi đối phương. Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, thì ra là mình còn là
một thằng nhóc thích hư danh.
"Nàng
là người nào?" Không cần quay đầu lại, Đông Phương Duật cũng biết người
đứng phía sau là ai.
Hách
Liên vừa biết chủ tử muốn hỏi cái gì, nhanh chóng báo cáo.
"Phùng
Si Tâm, năm nay mới vừa tròn mười sáu, là Tứ tiểu thư Phùng gia ở Kim Lăng. Vốn
là Ngọc đường chủ chọn Tam tiểu thư Phùng Băng Tâm, nhưng nàng ta liều chết
cũng không muốn tham gia, đã bị người nhà tạm thời đưa đi nơi khác. Vì thế
không thể làm gì khác hơn là đổi lấy thế thân là Tứ tiểu thư trong nhà không
chịu cưng chiều nhất."
"Không
được cưng chiều nhất? Tại sao?" Bình thường con gái nhỏ nhất phải được
sủng ái nhất, điều này không hợp lẽ thường.
"Theo
kết quả thám tử hỏi thăm, chỉ biết rằng không biết vì nguyên nhân gì mà từ nhỏ
phùng Tứ tiểu thư thủy chung không được phụ thân quan tâm. Ở trong nhà bị lãnh
đạm, lạnh nhạt, tình cảm ruột thịt cũng cực kỳ đạm bạc."
Trong
đầu Đông Phương Duật hiện lên nụ cười rực rỡ, cùng một đôi mắt trẻ con không
nhiễm bất kỳ tạp chất nào, không chút nào nhìn ra nửa điểm oán hận cùng sầu
khổ. Cho dù bị người nhà làm thành vật hy sinh, vẫn lạc quan cùng vui vẻ như
vậy.
Tim
của hắn chợt nhói một cái, khát vọng tin tưởng một người, tâm lại bắt đầu quấy
phá. Nàng đúng là tinh khiết ngọt ngào như bề ngoài vậy sao? Đã nhiều năm như
vậy, hắn không muốn phóng túng tình cảm của mình, chính là sợ rơi vào kết quả
giống phụ thân. Nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một khoảng xa hy vọng, chờ đợi
kỳ tích xuất hiện.
Sẽ là
nàng sao? Nàng tuổi còn nhỏ quá, tâm linh tựa như giấy trắng noãn không tỳ vết.
Hắn sẽ hảo hảo trân quý nàng, không để cho bất kỳ sắc thái nào có cơ hội nhuộm
ở trên tờ giấy trắng đó, như vậy nàng liền vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, cả
đời cũng thuộc về hắn.
"Phải
không?" Hắn theo bản năng liếm liếm môi dưới, trên đó vẫn còn lưu lại mùi
hương của Phùng Si Tâm, lầm bầm lầu bầu nói: "Đối với ta mà nói, tuổi của
nàng bây giờ quá nhỏ."
Cho
dù nàng đã mười sáu tuổi, còn hắn hơn nàng những mười tám tuổi, tuổi tác cách
xa khiến hắn do dự. Nàng có thể ngại hắn quá già, lại là người tàn phế hay
không đây?
Hách
Liên khẽ cong khóe miệng, chung sống nhiều năm như vậy, chủ tử có bất kỳ phản
ứng nào, dù rất nhỏ cũng chạy không khỏi ánh mắt của hắn. Nghĩ đến chủ tử lúc
này thật phàm tâm đại động.
"Những
người khác thì sao?" Đông Phương Duật hỏi một cách thờ ơ.
"Cũng
theo phân phó của ngài quan sát cẩn thận, hình như đã bắt đầu có động
tĩnh." Thật ra thì trên đảo cũng không có bí mật gì, chẳng qua là có
những nhân sĩ ác ý tung tinh đồn nhảm, cộng thêm Diêm cung từ trước đến nay
thần bí, không có quá nhiều tiếp xúc cùng người bên ngoài, cho dù có hiểu lầm
gì cũng không thích giải thích nhiều, nên mới sinh ra không ít phiền toái.
Đông
Phương Duật trầm mặc không nói, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hoàng diệp ngoài
cửa sổ bay xuống đầy đất .
Không
có ai tin tưởng Diêm cung là vô hại, nhất trí đem đầu mũi tên hướng về nó, một
lần lại một lần cố ý khiêu khích, ép bọn họ không xuất thủ đánh trả là không
được. Bọn họ chỉ muốn tranh một khối không gian sinh tồn, chẳng lẽ như vậy cũng
sai lầm sao?
Hắn
chán nản cuộc sống này, nếu như có thể nói, hắn thà ở rừng núi ẩn dật, không
bao giờ ... để ý tới giang hồ hỗn loạn nữa. Chẳng qua là không như mong muốn,
bởi vì có cuộc sống của quá nhiều người nhất định dựa vào hắn.
★ ★ ★
"Ta
nhớ lần trước là đi đường này. . . . . . Không đúng! Phải là đường này. . . . .
. Ừ, kỳ quái, dường như lại không đúng. . . . . ." Phùng Si Tâm thử hồi
tưởng con đường mấy ngày trước đi qua, nhưng là bởi vì tất cả ngã ba đều phải
giống nhau như đúc, làm hại nàng tìm thật khổ cực.
Thật
ra thì nàng cũng từng len lén tìm Lãnh Trạm hỏi thăm, nhưng là lấy được đáp án
cũng là thứ khó khăn. Người kia rốt cuộc là ai? Làm gì thần bí như vậy?
Dù
sao đảo này cũng không quá lớn, nàng vẫn có cơ hội đi tìm. Vấn đề là không có
ai dẫn đường, muốn đi ra khỏi mê cung là khó như lên trời, đi, đi, Phùng Si Tâm
cảm giác được đáy giày dường như đạp đến thứ gì, buồn bực cúi đầu nhìn cái rõ
ràng, liền nghe thấy một tiếng vang. Nàng vừa ngẩng đầu, đã bị hù dọa.
Mắt
thấy mấy chục mũi tên bắn ra từ bốn phương tám hướng, Phùng Si Tâm bị dọa sợ
đến máu huyết toàn thân cũng đông cứng , chỉ có thể ngơ ngác chờ đợi tử thần
phủ xuống ——
Điều
duy nhất nàng có thể làm chính là co đầu vai lên, nhắm chặt hai mắt, đầu óc
hoàn toàn trống rỗng, ép người đang ẩn thân ở trong bóng tối không xuất thủ
không được. :D
Sớm
nói với nàng chung quanh đây khắp nơi đều là cơ quan, lần trước không có sao là
bởi vận khí tốt. Tiểu nha đầu không biết sống chết này lại vẫn dám tới nữa!
Đông Phương Duật giận đến nghiến răng kèn kẹt, hận không thể đánh nàng một
trận. Bất quá trước khi đánh nàng, phải xác định nàng còn có mệnh mới được.
Hắn
giống như