XtGem Forum catalog
Tình Yêu Thứ Ba

Tình Yêu Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322852

Bình chọn: 8.5.00/10/285 lượt.

n, mẹ đã được đưa vào phòng điều trị đặc biệt, bác sĩ nhìn thấy chúng tôi, câu đầu tiên

chính là: "Cô là người nhà bệnh nhân à? Đến đây, ký nhận giấy thông báo

bệnh nguy kịch".

Tôi run rẩy ký tên mình.

Hơn mười ngày sau, tôi ở lại viện, ngoài vài tiếng đồng hồ phải ngủ,

thời gian còn lại, tôi đều túc trực bên mẹ, ngày đêm chăm sóc, bà đã

không thể nói chuyện, không thể ăn cơm, ý chí cũng gần như hoàn toàn mất đi, nghiêm trọng hơn là do thận suy kiệt, trong cơ thể bà không thể

trao đổi chất bình thường, bất cứ thuốc nào đối với bà đều là chất độc

hại mới. Tôi từng muốn để bà đến bệnh viện lớn của thành phố, nhưng với

sức khỏe của bà, chịu sao được mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên ô tô.

Trâu Nguyệt và Trâu Thiên càng không hề có chủ ý gì, thường hỏi tôi một cách bất lực rằng: "Chị ơi, làm thế nào bây giờ?"

Tôi không thể trả lời chúng, chỉ thấy hối hận tràn ngập tim, có lẽ

tôi đón mẹ lên, tích cực tìm bác sĩ trị liệu, có lẽ sẽ không giống như

hiện nay, vô vọng nhìn bà, từ từ khô héo, từ từ đi về phía cái chết.

Điện thoại của Khải Chính vẫn đến hàng ngày, tôi cố gắng che giấu,

không cho anh biết tình hình của tôi. Không cần thiết nói cho anh biết

tin buồn như vậy khi anh vui vẻ với cuộc hôn nhân mới.

Cao Triển Kỳ thường xuyên xa xôi vạn dặm tới thăm, cố gắng nói vài

chuyện vui để tôi cười. Có một hôm, Trâu Nguyệt, Trâu Thiên đều bị đuổi

về nghỉ ngơi, anh ta ngồi cạnh tôi trước giường bệnh, khoa chân múa tay

kể về chuyện anh ta mới quen một cô bạn gái mới, đột nhiên tôi mệt mỏi

nói: "Lão Cao, đừng nói nữa, để tôi dựa một chút lên vai anh".

Anh ta bỗng chốc im lặng, cố gắng ngồi thẳng lưng, tôi khẽ dựa đầu lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất lâu, tôi mới lên tiếng: "Lão Cao, anh là bạn tốt nhất của tôi, tôi nói thật đấy".

"Tôi làm bạn cô lâu quá rồi, đãi ngộ có thể cao hơn một chút không?"

"Không thể. Đối với tôi, bạn bè là đãi ngộ cao nhất".

"Vậy người đãi ngộ thấp hơn biết chuyện này không?"

Tôi hiểu anh ta chỉ Lâm Khải Chính, lắc đầu nói: "Không, tôi không nói cho anh ấy biết".

"Vì sao?"

"Anh ấy không nhất thiết phải biết. Anh cũng đừng nói, được không?"

Cao Triển Kỳ đột nhiên thở dài: "Ôi, Trâu Vũ, thực ra cô sống thực sự quá vất vả"".

Ai nói không phải? Khoang mắt tôi đỏ lên, nhắm mắt, dựa vào vai anh ta, không lên tiếng.

5 giờ sáng ngày mùng 5 tháng 11, mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, rời

bỏ chúng tôi. Bác sĩ che vài trắng lên gương mặt bà, Trâu Nguyệt và Trâu Thiên quỳ trước giường, khóc rưng rức. Nhưng tôi nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ ngây ngô đứng chỗ cũ.

Hai cậu qua nói với tôi: "Trâu Vũ, dì lớn, dì ba còn có chú họ, họ đều đang đợi tin, cháu nhanh báo tin cho họ đi".

Tôi tỉnh tỉnh mê mê một mình ra khỏi phòng bệnh, tới bãi đỗ xe phía ngoài, bắt đầu gọi điện.

Điện thoại kết nối, vang lên một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn

tiếng, xem ra dì cả, họ đang ngủ say rồi, lúc này báo tin chết, thật tàn nhẫn.

Tôi đang định chuẩn bị cúp máy, đột nhiên, điện thoại vang lên tiếng một người đàn ông: "Alô, giờ này vẫn chưa ngủ à em?"

— là Lâm Khải Chính! Tôi tưởng tôi gọi là số của nhà dì cả, ai biết trong tiềm thức tôi lại gọi vào di động của anh.

"Xin lỗi, em gọi nhầm". Tôi vội vàng nói.

"Không sao. Nhưng sao giờ này em vẫn chưa ngủ, xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi một cách quan tâm.

Đêm khuya tối đen, mình tôi cô đơn đứng ở bãi đỗ xe không người, cái

lạnh mùa thu khiến tôi run lẩy bẩy. Lời nói dịu dàng của anh xuyên qua

thần kinh kiên cường chống đỡ của tôi, tôi run rẩy nói, câu trước không

ăn khớp câu sau: "Khải Chính, em rất buồn, làm thế nào? Em không biết

nên làm thế nào? Đều là lỗi của em, em sớm đưa bà đi viện, em sớm đưa bà đi thay thận, em chăm sóc bà nhiều hơn, nói chuyện với bà nhiều hơn thì tốt biết bao... Em hối hận chết mất!... Đều là lỗi của em... làm thế

nào?"

"Trâu Vũ, đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì? Ai xảy ra chuyện? Em nói từ từ xem nào". Anh vẫn trấn tĩnh bên đầu kia điện thoại.

Khoảnh khắc này, bi thương bắt đầu tuôn trào như đê vỡ, hai chân tôi

mềm nhũn, khụy xuống trên nền xi măng, bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi anh trong điện thoại: "Khải Chính, Khải Chính, em nên làm thế nào?

Em không còn mẹ nữa rồi! Mẹ em chết rồi! Em không còn mẹ nữa...Khải

Chính, em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào? Mẹ em chết rồi, em nên

làm thế nào đây?..."

Khải Chính chắc bị tôi dọa cho sợ, bên kia không ngừng gọi tên tôi,

thử an ủi tôi, tôi nào có lý trí để nói chuyện với anh, chỉ biết quỳ

trong bóng tối, ôm di động khóc không ngừng, cho tới khi di động bị tắt

hoàn toàn vì hết pin.

Hơn Hơn 9 giờ sáng, anh Phó nhanh chóng tới bệnh viện, tìm tôi ở nhà xác.

Tôi và anh ấy ra ngoài cổng, anh thở hổn hển nói: "Nơi này không dễ

tìm, tôi đã tìm vài bệnh viện. Luật sư Trâu, hãy nén bi thương. Lâm tổng gọi đường dài về chỉ thị cho tôi, toàn quyền đại diện anh ấy đến giúp

đỡ sắp xếp, có chuyện gì có thể làm, ví dụ như dùng người, dùng xe, cô

cứ nói".

"Anh ấy đang ở đâu?" Đây là câu tôi muốn hỏi đầu tiên.

"Ở Mỹ, hình như là Chicago, lần trước nghe anh ấy nói qua". An