
ý Văn nói thêm.
Đường Du chỉ “ừ”, không thấy hưởng ứng lắm. Lý Văn hụt
hẫng giải thích: “Chị Đào Hoa thường không cho phép nhân viên tùy tiện vào đó
bởi họ hình như không thích người lạ, còn nữa, chị ấy lần nào cũng chọn những
nhân viên phục vụ tháo vát nhất. Cậu đúng là may mắn, mới vào làm mà đã được
cùng mình vào đó phục vụ rồi.”
Lên đến nơi, Lý Văn cứ viện cớ mang đồ, lúc thì thu
đĩa ra, lúc lại mang đĩa vào, hoặc cùng một thứ mà đem vào mấy lần. Đường Du
thấy buồn cười nhưng không có ý giễu cợt. Lý Văn ở bên trong, còn Đường Du đứng
ngoài cửa. Cô viện cớ: “Mình mới đến, sợ vào trong đó lại căng thẳng, ngộ nhỡ
xảy ra chuyện gì thì không hay nên cậu cứ ở trong, mình đứng ngoài này.”
Đúng lúc Lý Văn định vào bên trong lần thứ n thì bỗng
một cô gái trẻ từ phía hành lang đối diện xông tới, đạp mạnh cửa phòng bước vào
bên trong, giơ chiếc túi giấy đang cầm trên tay ném mạnh vào một người đàn ông.
Chắc do vung tay quá mạnh nên vài tờ tiền trong túi rơi lả tả xuống tấm thảm
trong phòng.
Cô gái hét to: “Tôn Văn Tấn, đừng can thiệp chuyện của
tôi!”
Tôn Văn Tấn đứng lên nhìn cô gái, không có vẻ gì là
tức tối, rồi cúi người nhặt từng tờ tiền gần đó nhét vào trong túi giấy. Rồi gã
lại đứng lên, nhìn cô gái, điềm đạm nói: “Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn tốt cho
em.”
Lúc này, Diệp Đào Hoa đã kịp đến nơi, chị nhìn cô gái,
bực bội nói: “Chu Nhiễm, cô có bị thần kinh không đấy?”
Tôn Văn Tấn liền ngăn Diệp Đào Hoa, rồi lại nhìn Chu
Nhiễm, khuyên: “Nhiễm Nhiễm, nghe anh, đừng dấn sâu thêm nữa.
Không ngờ, Tôn Văn Tấn vừa dứt lời, cô ta liền cầm ly
rượu cạnh đó hắt vào mặt gã, lạnh lùng nói: “Tôn Văn Tấn, nếu anh còn làm hỏng
chuyện của tôi thì không xong đâu.” Nói dứt lời ném phăng chiếc ly vào cửa, vụn
thủy tinh văng xuống thảm.
Đường Du toan đi tránh về phía hành lang thì thấy Chu
Nhiễm trong phòng lao ra. Cô ta rất đẹp, đôi mắt to, trang điểm đậm, chỉ có
điều dù đánh phấn đậm nữa cũng không thể làm mờ đi nét ảm đạm vô hồn trên gương
mặt.
Diệp Đào Hoa tức tối, quát: “Chu Nhiễm…”
Việc Tôn Văn Tấn bị hắt rượu trước mặt mọi người khiến
ngay cả các tiếp viên cũng ngạc nhiên, vậy mà anh ta lại không hề tức giận còn
kéo tay Diệp Đào Hoa, nói: “Bỏ qua đi.”
Không biết lúc này Lý Văn đang làm gì, Đường Du bắt
đầu cúi người thu dọn những mảnh vỡ lại. Cô nghe thấy Tôn Văn Tấn nói: “Đào
Hoa, số tiền này, lần sau em giúp anh đưa cho cô ấy.”
“Cái gì?” Diệp Đào Hoa cảm thấy gã thật kỳ cục, người
ta không cần nữa mà cứ khăng khăng đòi đưa.
Trong phòng vang lên giọng trêu đùa uể oải, “Bị hắt
như thế vẫn chưa đủ đâu, xem sau này cậu ấy còn dám động đến gái trinh nữa
không.”
Tôn Văn Tấn không để ý, tiếp tục nói với Diệp Đào Hoa:
“Đào Hoa, hãy giúp anh, dẫu sao cô ta cũng từng bên anh một thời, anh không
muốn thấy cô ta ra nông nỗi này.”
Giọng Tôn Văn Tấn có chút thỉnh cầu, Diệp Đào Hoa ngán
ngẩm nói: “Đưa tiền thì có tác dụng gì, cô ta có cảm kích đâu, có cần phải làm
như vậy không? Thực ra, chỉ cần anh nói khéo khéo, cô ấy sẽ nghe. Trước đây, cô
ấy vốn rất nghe lời anh đấy thôi, mỗi tội ương bướng quá, chỉ thích nghe những
lời ngon ngọt. Nhiễm Nhiễm không cần tiền có phải là anh không biết đâu.”
Lúc này, người đàn ông bên cạnh cất tiếng đùa, “Ha ha,
cô ấy không cần tiền, nhưng em không biết là Văn Tấn của chúng ta giờ nghèo tới
mức chỉ còn mỗi tiền thôi sao.”
Giọng Tôn Văn Tấn vẫn khăng khăng, “Dù thế nàonhờ em
cả đấy.”
Đường Du thu dọn xong thì thấy Lý Văn vẫn đang trong
phòng, cứ sờ cái nọ, mó cái kia, biết là cô không muốn đi. Quen biết Lý Văn
chưa lâu, cũng không hiểu con người cô lắm, chỉ biết là cô thích buôn chuyện,
nếu không đã không kể cho Đường Du nhiều chuyện như thế. Đường Du cúi đầu lấy
khăn giấy gom mảnh thủy tinh vỡ lại rồi bước xuống lầu.
Cô cúi cùng cũng hiểu ra: Gặp phải gã đàn ông như thế,
Tô Nhiêu sao dứt ra nổi cơ chứ?
Tôn Văn Tấn vừa có tiền, vừa có địa vị, hình thức lại
đẹp, hiểu tâm lý phụ nữ, tiêu tiền phóng khoáng, nhẫn nại, phụ nữ không thích
gã mới là lạ, nhưng, có bao nhiêu cô gái sẵn sàng sống chết vì gã, tại sao gã
lại chọn Tô Nhiêu?
Đường Du xuống lầu một lát thì Lý Văn cũng xuống, quả
nhiên lập tức kéo tay cô ra kể. Các chị em khác cũng đến nghe, chắc là chuyện
trên lầu vừa rồi đã làm kinh động họ. “Cậu biết cô gái lúc nãy là ai không? Đó
là Chu Nhiễm, trước đây làm tiếp viên ở hộp đêm này, là sinh viên đại học. Cô
ta rất xinh đẹp, nghe nói nhà nghèo, không có tiền đóng học phí nên phải làm
thêm, chị Đào Hòa biết chuyện, bèn cho vào phòng VIP ấy, sau đó không thấy tăm
hơi đâu nữa. Nghe nói cô ta đi theo người đàn ông đó, nhưng không lâu sau lại
quay về Hộp đêm Loạn thế giai nhân này. Trước đây, cô ta không bao giờ tiếp
khách, lần này chả hiểu sao, khách loại nào cũng tiếp, rồi lại còn nghiện ngập,
cờ bạc, không có tiền nên đành bán mình. Người đàn ông đó biết chuyện, muốn
giúp cô ta trả nợ, còn cho thêm tiền nữa, ai ngờ, cô ta không những không nhận
mà còn hắt rượu vào anh ta. Ôi dà, anh này đúng là biết kiềm chế, lúc nãy bạn
bè ở