
phòng khách, gã cảm thấy uể
oải, ở trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không ăn uống gì, vừa xuống máy bay
là lập tức về đây luôn, nhưng sao cô lại thế. Trước đây, nhìn thấy cô dịch đến
nửa đêm cũng không dám giục, cô chuyển đến đây, nhà trọ không ở nữa nhưng vẫn
thuê, gã cũng không dám can hệ.Thấy cô ngày nào cũng phải chen chúc trên tàu
điện ngầm, gã cũng không can thiệp gì, giờ cô lại đột nhiên bỏ đi, gã còn có
thể nói được gì? Tâm tư của cô sâu hút như biển, vô cùng tự tôn lại nhạy cảm,
yếu đuối nên gã chẳng dám can thiệp vào.
Gã nghĩ mà thấy chán, liền đi đến tủ rượu lấy rượu,
vừa uống vừa nghĩ những lời Trần Thích nói, cảm giác mọi thứ thật vô vị. Bỗng
nhiên, gã đặt ly rượu xuống, cầm bộ chìa khóa trên bàn toan đi đâu đó, lúc này
túi tài liệu đập vào mắt, gã sự nhớ là lúc nãy khi vào nhà đã tiện tay đặt trên
bàn, chính là bản hợp đồng Đường Du dịch mà Trần Thích vừa mới đưa. Gã lo lắng,
pha chút sợ hãi, hiểu lý do vì sao Đường Du bỏ đi. Gã nhớ lại giọng nói lạnh
như băng của cô lúc nãy, chẳng có xưng hô, cũng chẳng đợi trả lời mà đi luôn.
Gã giận bản thân mình, không kịp nghĩ ngợi gì liền gọi điện ngay. Cô không
nghe, số máy cứ nhảy nhót trên màn hình điện thoại, một giây, hai giây… không
có phản ứng gì, cuối cùng mới vang lên câu trả lời tự động: “Thuê bao quý khách
vừa gọi không có tín hiệu trả lời, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Cô không nghe máy, gã tiếp tục gọi, mắt nhìn chằm chằm
vào màn hình di động, gọi đến lần thứ ba cô mới nghe, “A lô, là anh ạ, hôm nay
có lẽ em ở đây không về, muộn quá, không có tàu điện ngầm, một mình em. À, phải
rồi, điện thoại em sắp hết pin, em dập máy đây.”
Dứt lời liền tắt điện thoại, gã không kịp nói câu nào,
cô luôn luôn như thế với gã, chẳng có xưng hô, chưa từng hỏi han hay bày tỏ
thái độ. Gã cất di động, mở cửa bước xuống lầu. Gã muốn biết tại sao, vội vã từ
châu Phi trở về, chỉ vì một túi tài liệu mà cô lỡ đối xử như thế.
Vừa mới uống rượu xong, gã cũng chẳng nghĩ là sau khi
uống rượu là không được lái xe, vẫn đi như bay trên đường, may mà đêm khuya,
lượng xe không nhiều. Đến trước khu trọ của Đường Du, gã gọi điện thoại cho cô,
chỉ nói đúng một câu: “Anh ở ngoài cổng, mau ra mở cửa” rồi tắt máy.
Tôn Văn Tấn kiên nhẫn chờ đợi, gã biết trong khu còn
có các sinh viên khác trọ, do vậy không ấn chuông cửa. Nhưng đợi rất lâu mà
Đường Du vẫn chưa ra.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của gã vang lên.
LàĐường Du, “Em đi ngủ rồi, không ra mở cửa đâu, anh về đi.”
Lúc này, Tôn Văn Tấn không thể nhẫn nại thêm được nữa,
gã cười lạnh lùng: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, em có mở cửa không, em nghĩ nếu
không mở thì anh không vào được sao?”
Đường Du do dự một lát, cuối cùng cũng ra mở, ánh đèn
trong phòng khách đùng đục, cô cố nặn ra một nụ cười, bóng cô lờ mờ trong ánh
sáng u ám. Nhưng gã không quan tâm, nụ cười miễn cưỡng của cô khiến gã càng tức
tối. Cổng vừa đóng, gã kéo cô đi về phòng cô. Vào đến nơi, gã liền đóng cửa
lại, ấn cô dựa lưng vào tường, mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh ngồi trên máy
bay mười mấy tiếng đồng hồ từ châu Phi về đây, một ngụm nước cũng chưa kịp
uống, em nói đi là đi, em giận dỗi thì giận dỗi, muốn không nghe điện thoại thì
không nghe sao?”
Trong phòng không bật đèn, cửa vừa đóng lại thì chút
ánh sáng trong phòng khách cũng gần như tắt hẳn. Trong không gian tối đen chỉ
ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người gã, cô không dám nhìn gã, chỉ đẩy gã ra,
“Không phải, em không giận dỗi, muộn rồi, không có tàu điện ngầm nên không về
nữa, chẳng phải đã nói là điện thoại của em sắp hết pin rồi sao?”
Tôn Văn Tấn tóm chặt vai cô, nghiến răng nói: “Được,
bây giờ anh lái xe đến rồi, anh đón em về.”
Dứt lời, gã kéo tay cô ra mở cửa, lúc này Đường Du mới
vùng vằng giật ra, “Đừng, muộn rồi, em không muốn về.”
Gã quay người, một tay rờ tìm công tắc bật đèn, Đường
Du khẽ nói: “Đèn bị hỏng rồi, chủ nhà vẫn chưa gọi người đến thay.”
Tôn Văn Tấn sững người, gã tức đến nỗi bật ra tiếng
cười nhạt, “Phòng không có đèn, vậy mà không muốn về chỗ anh, rốt cuộc là tại
sao?”
Đường Du không đáp, cả hai im lặng. Một lát sau, Tôn
Văn Tấn nhớ lại lời Trần Thích nói, “Cô gái này, không đùa cợt được đâu”, lòng
gã bỗng thấy xót xa. Cô quá nhạy cảm, tự tôn, vì sự bắt đầu tệ hại nhất kia mà
giờ đây chỉ cần một biến cố nhỏ cũng khiến cô chạy trốn. Gã nhớ đến túi tài
liệu, cổ họng nghèn nghẹt, khô ráp, nói không thành tiếng, một lúc sau gã mới
nói: “Tiểu Du, tình cảm anh dành cho em là nghiêm túc.”
Đường Du khẽ cười, nụ cười mang chút thê lương, bất
lực và tự giễu, “Đừng nói với em những lời như thế, với em, anh không cần phải
vòng vo, tốn công tốn sức làm gì.”
Gã không nói gì, bất chợt ôm lấy cô. Cô run rẩy trong
lòng gã, cái ôm rất chặt, như thể buông tay ra cô sẽ tuột mất và cũng như thể
gã muốn xua tan sự sợ hãi và bất an trong lòng cô.
Trong bóng đêm mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ
và tiếng trái tim đang đập thình thịch của hai người, họ cứ ôm chặt nhau như
thế. Mặt gã vùi vào tóc cô, giọng nghẹn n