
đó nhiều như thế mà anh ta cũng không trở mặt.” Lý Văn nhìn Đường Du, như
thể chợt phát hiện ra điều gì, “Này, cô Chu Nhiễm đó trông rất giống Đường Du.”
Những cặp mắt đổ dồn về phía Đường Du, may thay đúng
lúc chị Đào Hoa đến, hỏi: “Đường Du đâu, cô ấy đâu rồi?”
Mọi người lần lượt tản ra, chị Đào Hoa đi tới, trong
tay cầm một xấp tiền, nói: “Anh ta bảo cô vất vả, lúc nãy thu dọn mảnh vỡ thủy
tinh có bị cứa vào tay không?”
“Dạ, không.” Đường Du đáp.
Mấy người gần đó chợt đồng thanh thốt lên kinh ngạc,
không ngạc nhiên làm sao được? Tiếp viên uống dở sống dở chết một đêm cũng chỉ
được vài trăm tệ tiền boa, nhìn xấp tiền chị Đào Hoa đưa cho Đường Du, chắc
chắn không dưới hai ngàn tệ.
Tiếp đến, chị Đào Hoa lại đưa Lý Văn một xấp tiền
khác, ít hơn xấp của Đường Du, nhưng cũng chẳn ít hơn là bao.
Đêm đó, về đến nhà, Đường Du nhìn thấy giày của Tô
Nhiêu ngoài cửa, trong phòng khách có một chiếc va li nhỏ, nhìn vào phòng Tô
Nhiêu thấy cửa đã đóng. Đường Du không gõ cửa, tan làm xong, đi tàu điện ngầm
về đến đây đã là mười hai giờ đêm rồi. Trước khi ngủ, Đường Du cứ nghĩ về Chu
Nhiễm, Lý Văn nói, Chu Nhiễm đã từng theo Tôn Văn Tấn một thời gian, anh ta đối
xử với cô ta cũng tốt, giờ ra nông nỗi này, tính cách cô này cũng mạnh mẽ thật.
Nghĩ đến đây, Đường Du bỗng thấy lo lo cho Tô Nhiêu.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Đường Du đã không thấy Tô
Nhiêu đâu. Đánh răng, rửa mặt xong rồi đến trường cũng không thấy bóng dáng cô,
gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Tô Nhiêu đều không nghe. Sáu giờ chiều, về đến
nhà trọ, thấy cửa phòng Tô Nhiêu mở, bên trong không có ai. Đường Du cầm bộ
đồng phục, chuẩn bị đến nhà ăn sau đó đến hộp đêm làm.
Buổi tối, trở về nhà trọ sau khi tan ca, đêm đã rất
khuya, Đường Du nghe thấy phía cầu thang vang lên tiếng kêu the thé, tiếp đó là
vài tiếng rời rạc, thì ra là tiếng mèo kêu, tiếp nữa là tiếng chửi bới của bà
chủ nhà. Đường Du rất quen với giọng đó, là diễn viên kinh kịch nghiệp dư nên
bà sở hữu chất giọng the thé đến nhức óc, rồi tiếp nữa là một giọng còn kinh
khủng hơn, đó là giọng của Tô Nhiêu, bọn họ đang cãi nhau, nguyên nhân hình như
vì con mèo.
Quen biết với Tô Nhiêu lâu như thế nhưng Đường Du chưa
bao giờ thấy cô tức giận ai, càng không thể ngờ cô còn biết cãi nhau, những lời
độc địa phát ra như súng liên thanh khiến bà chủ nhà không chen được câu nào.
Đường Du đã trọ ở đây hơn một năm, trước đây, con mèo này cứ nửa đêm là kêu ầm
ĩ, không sao ngủ nổi, mấy lần cô mắng nó Tô Nhiêu đều khuyên can, nói sau khi
chồng bà chủ nhà qua đời, chỉ còn mỗi con mèo vui buồn cùng bà ta nên khuyên cô
bỏ qua. Trước đây mỗi khi gặp bà chủ nhà ôm con mèo đi dạo trong khu, Tô Nhiêu
còn cười đùa vui vẻ, khen ngợi vài câu, nhưng giờ thì…
Đường Du đi mau hơn, khi đến nơi thì mấy người hàng
xóm đã bị đánh thức rồi, cô thấy mặt bà chủ nhà đỏ bừng bừng, hơi thở dồn dập,
sợ xảy ra chuyện nên cô vội vã kéo Tô Nhiêu lên phòng. Người Tô Nhiêu nồng nặc
mùi rượu, vừa lên đến phòng đã lấy chăn trùm kín đầu,
Đường Du đi tắm rửa, lúc quay lại thì thấy Tô Nhiêu
nằm úp trên giường nôn ọe, trên nền nhà đã có một đống. Nhìn Tô Nhiêu như vậy,
Đường Du đau lòng lắm. Cô rót một cốc nước, nói: “Nhiêu Nhiêu, súc miệng đi.”
Đường Du nhớ đến Chu Nhiễm nên không nói gì, cô vào
nhà vệ sinh tìm giẻ và chổi lau sàn để dọn bãi nôn.
Tô Nhiêu cầm cốc nước, ngơ ngác nhìn bạn, đến lúc
Đường Du xong việc ngẩng đầu lên, đã thấy Tô Nhiêu giàn giụa nước mắt, nói
trong tiếng nấc: “Tiểu Du, mình… mình rất yêu anh ấy, cái gì anh không thích,
mình đều không dám làm. Nhưng, tại sao, tại sao anh ấy vẫn không cần mình?”
Tại sao ư? Tô Nhiêu không xinh đẹp, xuất thân cũng
chẳng ra gì, cả đời chưa làm mất lòng ai trừ bà chủ nhà, vậy tại sao Tôn Văn
Tấn lại đến với cô? Có lẽ tại quá nhàm chán với mẫu đơn quốc sắc nên muốn thử
chút hương vị của cây cỏ? Hay có thể gã đàn ông này trời sinh đã thích làm tổn
thương trái tim phụ nữ… Nhưng Đường Du làm sao thốt ra được những lời này.
Khó khăn lắm Tô Nhiêu mới ngủ được, sợ nửa đêm cô nghĩ
quẩn nên Đường Du không dám về phòng mà ngủ tạm trên chiếc ghế cạnh giường Tô
Nhiêu.
Quá nửa đêm, điện thoại của Đường Du bỗng kêu inh ỏi.
Cô giật mình tỉnh giấc, sợ ảnh hưởng đến Tô Nhiêu, cô vội vã ra phòng khách
nghe, đến tận ban công mới dám lên tiếng, “A lô, ai đấy ạ?”
Thường thì rất ít người gọi điện cho cô, trừ Tô Nhiêu,
thỉnh thoảng văn phòng khoa có gọi, nhưng, đã quá nửa đêm rồi, ai gọi điện cho
cô giờ này kia chứ?
Đường Du nghe điện thoại, đầu dây bên kia lại không
nói gì. Cô a lô vài tiếng, cảm thấy thật kỳ lạ, người đó không dập máy, cũng
chẳng nói gì. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, số điện thoại hiển thị có mã
vùng thành phố N, cô nói: “A lô, a lô, Lâm Khai, là anh đúng không? Có việc gì
thế, sao anh không nói gì?”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự yên lặng, không một tiếng trả
lời.
Đợi khoảng ba phút, Đường Du không thể nhẫn nại thêm
được nữa, cô dọa: “Nếu anh vẫn không nói gì, em sẽ dập máy.
Đợi thêm khoảng một phút, Đường Du toan dập máy thì ở