XtGem Forum catalog
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 9.5.00/10/511 lượt.

có.

Chép chép miệng, nha đầu Giản Mộng kia, từ hôm đến thăm cô đến giờ, một cú điện thoại cũng không gọi cho cô.

Xem ra, chuyện mình nhờ quá khó khăn với cô ấy, đành phải tự nghĩ cách thôi!

"Bảo bối, mau thay đi!" Mộ Dung Kiệtđưa chiếc đầm màu vàng nhạttrong taycho Ngải Tuyết!

Ngải Tuyết bọc chăn, mắt híp lại lườm anh một cái"Anh đi ra ngoài!" .

Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Sao anh phải ra ngoài, thay quần áo còn phải thay sau lưng anh?" .

Ngải Tuyết chu mỏ"Đi ra ngoài không!" .

Mộ Dung Kiệt cảm thấy mất hứng, nhìn chằm chằm cô"Không đi, cơ thể của em từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, không biết em còn xấu hổ cái gì?" .

Ngải Tuyết ngồi thừ ở trên ghế, bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra kính.

Được, anh là tên lưu manh, vô lại! ! ! Cô có chống đối cũng như công dã tràng thôi.

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt như lửa đốt, Ngải Tuyết chậm rãi thay quần áo xong, hé miệng cười yếu ớt!

Mộ Dung Kiệt gõ vào trán cô, "Nha đầu ngốc, em thật là biết cách giày xéo!" .

Ngải Tuyết le lưỡi, cố ý không để câu nói kiavào tai!

Nghiêng đầu len lén nhìn Mộ Dung Kiệt lái xe. Mím môi.

Muốn rời đi! Thật sự không được! Không làm được!

Cố đè nén đau xót trong lòng, cười nhạt"Kiệt, nếu như có một ngày em không còn bên cạnh anh nữa, anh có nhớ tới em không dù chỉ một chút khồn?" .Mới vừa hỏi xong cô liền hối hận.

Có được câu trả lời thì thế nào?

Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘nhớ’, nếu như vậy thì sao? Miễn cưỡng rời đi, sẽ vui mừng sao?

Nếu như đáp án ngược lại, mình lại muốn như vậy? Nhất định sẽ thất vọng, sẽ đau lòng sao?

Mộ Dung Kiệt chợt đạp thắng xe, hai mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cô.

"Rời đi? Em muốn rời khỏi anh?" .

Ngải Tuyết hận không thể cắn một phát thật mạnh vào lưỡi mình, vội vàng phủ nhận"Không, không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút! Ha ha." .

Mộ Dung Kiệt cảnh giác quan sát Ngải Tuyết, khởi động xe lần nữa.

Có điều một đường sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Chợt, Mộ Dung Kiệt hung hăng nện một quyền vào tay lái, đáng chết, mới vừa rồi Ngải Tuyết hỏi như vậy là có ý gì.

Tim của anh trong tích tắc cứ như vậy mà thấp thỏm lo sợ, cô muốn rời đi? Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?

‘Kiệt, anh không sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi.

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga một mạch chạy về nhà!

Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của cô và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra làm anh ta giận đùng đùng như vậy, kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!

Một tay ném cô lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng nói cho cô biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi anh đi, không được nghĩ đến nữa, anh xem thử em dám bỏ đi không!" .

Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn lửa giận xông lên não của Mộ Dung Kiệt.

Rõ ràng anh nói chuyện rất bá đạo cứ như cưỡng bức cô đi vào khuôn phép, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, có khi lại đành lòng chấp nhận chịu anh cưỡng bức như vậy! Một nụ cười trên khóe miệng!

Mộ Dung Kiệt nhìn cô chằm chằm, đi tới đi lui trong phòng.

Đáng chết, cô còn dám cười?

"Ngải Tuyết, anh nói chuyện buồn cười lắm sao? Em dám cười một lần nữa coi?"Lúc này Mộ Dung Kiệt như muốn bóp chết cô.Cô thật biết hành hạ anh mà.

Vẻ mặt Ngải Tuyết nghiêm túc, chu mỏ"Anh cần gì phải nổi giận như thế? Người ta chỉ hỏi thử thôi chứ có bỏ đi đâu."

Mộ Dung Kiệt xụ mặt xuống bởi vì câu trả lời của cô"Em muốn bỏ đi lần nữa sao mà hỏi thử như thế? Ngải Tuyết, em không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!" .

"Em có gan làm thử xem, Mộ Dung Kiệt anh nhất định bắt được em dù cho chân trời góc biển, lúc đó mỗi ngày em nên cầu nguyện không bị anh tìm ra, nếu không, hậu quả em gánh không nổi đâu!"

Mộ Dung Kiệt nói rất nghiêm túc! Nghĩ đến một ngày Ngải Tuyết không còn tồn tại trong cuộc sống của mình, trong lòng rất khó chịu như mất đi mục tiêu sống, anh cảm thấy, anh nhất định sẽ nổi điên!

Sắc mặt Ngải Tuyết càng thay đổi, có chút ưu thương nhìn Mộ Dung Kiệt.

Hồi lâu"Em không thể sanh con nữa, anh cũng muốn giữ em bên cạnh sao?" .

Mộ Dung Kiệt ngẩn người, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngải Tuyết"Đúng, anh muốn như thế, bất kể em có thể sinh con cho anh hay không, Mộ Dung Kiệt anh đời này kiếp này chỉ cần Ngải Tuyết!" ,

"Cho nên em không được suy nghĩ bỏ anh, một chút cũng không được, anh sẽ cắt đứt trong suy nghĩ của em, không để cho nó sinh trưởng!" .

"Làm phụ nữ của Mộ Dung Kiệt anh, em phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt." .

"Em đã thành công làm phụ nữ của anh, em phải có nhận thức, nếu như không thể sanh con, đó cũng là do Mộ Dung Kiệt anh gây ra, cho dù có như thế nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh anh, nếu có ngày anh không để ý đến em nữa, em cũng phải dính lấy anh, muốn rời đi cũng không được!"

Ngải Tuyết bĩu môi"Em không phải không biết xấu hổ! Ngay cả anh bỏ rơi em, em còn phải níu kéo lại sao. Đó là chuyện của những người mặt dày mới làm được!" .

Mộ Dung Kiệt tức muốn điên lên được, đầu của