
được không?”
Lúc này Thang Tiệp mới kịp phản ứng, đôi mắt đẫm hơi sương, chưa dám tin vào mắt mình.
"Anh…. nói với em đều là lời thật lòng sao?”
Tử Hiên cười: "Đương nhiên là thật, nhiều ngày như vậy, em còn chưa tin anh sao? Tử Hiên anh là hạng người gì, em còn không rõ à? Nếu như ta không thích, dù có sự tồn tại của đứa bé, em nghĩ, anh sẽ tâm cam tình nguyện sống với em cả đời sao?”
Thang Tiệp vẫn còn bần thần, ngược lại Ức Hiên, trực tiếp nhào vào ngực Tử Hiên "Ba –”
Con nít đúng là con nít, cậu chỉ biết là mình có ba.
Ngải Tuyết hối thúc: "Thang Tiệp, mau trả lời đi, còn lưỡng lự cái gì?”
Một cái cốc lên trán cô: "Nhìn em kìa, người ta là nhân vật chính còn không vội bằng em.”
Thang Tiệp nhìn lướt qua mọi người, ai nấy đều hiện rõ sự chúc mừng dành cho cô.Đây là không phải gọi trong họa được phúc.
Trịnh trọng, gật đầu!
"WOA —”
Tất cả mọi người hoan hô, ôm nhảy tưng bừng như vũ hội.
Trong nhà hàng Kiệt Nhất Đại ở một góc nhỏ có một người đang im lặng ăn bữa tối.
Lúc ăn cơm, hai mắt Tử Tử nhìn chằm chằm bọn họ! Người ôm người ấp, người hôn một người, người kia hôn hai người. Tử Tử nhìn bọn họ, cảm giác không có gì đặc biệt, có điều khi nhìn ba ánh mắt của cậu trở nên sắt bén, đừng nói ba cũng từng như vậy với mẹ chứ? "Tử Tử xấu, không được che mắt em, anh hai xấu.”
"Tử Tử, Nha Nha, ngày mai đi học nên phải đi ngủ sớm.”
Tử Tử hừ lạnh, ba là tên đại ma vương biến thái, ba chính vì muốn ngủ chung với mẹ, cho nên muốn tới đây dụ dỗ hai anh em đi ngủ.
"Nha Nha không ngủ, Nha Nha muốn mẹ kể truyện, Nha Nha muốn ngủ cùng ba mẹ.”Nha Nha nũng nịu nói.
"Ông xã đã lâu mình chưa ngủ cùng con, hôm nay ngủ với các con vậy?”
"Nha Nha, mẹ đang mệt, Nha Nha ngoan đi đánh răng rồi ba kể chuyện cho ngủ ha?”
Kiệt hí mắt, quyết không để hai đứa nhóc này quấy phá thời gian tươi đẹp của mình với Ngải Tuyết.
"Dạ”
Kiệt đem hai con vào phòng.
"Ba, ba kể chuyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn nha?”
"Được, Nha Nha nhắm mắt lại ba mới kể” Quay đầu dùng ánh mắt hăm hăm nhìn con trai"Mộ Dung Vũ Triết, lập tức nhắm mắt ngủ.”
"Ngày xưa”
Quả nhiên, Nha Nha và Tử Tử nhắm mắt lại cười hề hề, trẻ con mãi là trẻ con, thức dậy thì như hai con cọp nhỏ tranh giành với nhau, đến lúc ngủ lại mang vẻ mặt thiên sứ đáng yêu.
"Thằng nhóc thúi, lúc con tỉnh dậy vẫn là vẻ mặt này thì tốt biết mấy!”
Đi về phòng ngủ với tâm trạng thoải mái, Ngải Tuyết biết Kiệt thích mình mặt bra màu đen, nên đã mặc sẵn nằm đợi trên giường, Kiệt từ từ đi vào, ngồi bên mép giường nhìn Ngải Tuyết.
"Hai đứa nhỏ ngủ chưa?”
"Ngủ rồi.”
Kiệt chậm rãi tiến đến bên cạnh Ngải Tuyết, đem thân thể ngày một gần cô, hai người trực tiếp cởi áo cho nhau, bắt đầu cuộc ái tình, Kiệt vừa định tiến thân vào.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cánh cửa bị hai đứa nhóc gõ cốc cốc, sau đó cửa tự động được mở hai anhem chạy nhanh vào phòng.
"Trời, cửa không có khóa sao?"
Ngải Tuyết đỏ mặt trốn vào trong chăn, che kín đầu.
Nha Nha và Tử Tử nhìn thấy ba mẹ đắp chăn kín mít cố gắng kéo chăn ra khỏi.
"Mẹ có chỗ nào không thoải mái sao?Mẹ?”
"Nhãi con, mẹ muốn ngủ, không phải con cũng nên đi ngủ à? Qua đây làm gì?”
"Không phải, tại con nghe tiếng kêu của mẹ, cứ ‘hừ-hừ’, nhất định là ba làm mẹ đau.”
Tử Tử dùng giọng nói bất mãn, ba thật sự là xấu, dám đánh mẹ.
"Ba, sao ba khi dễ mẹ?" Nha Nha vểnh môi nói theo.
Kiệt muốn phát điên vì tụi nó, cố kiềm chế: "Nha Nha nghe lời, mẹ đã ngủ rồi, con xem, nếu là mẹ còn thức, nhất định sẽ đứng lên ôm con hôn con rồi?”
Nha Nha suy nghĩ một chút, hình như ba nói cũng đúng.
"Nhưng mà ngộ nhỡ mẹ không thoải mái nên mới không ngồi dậy thì sao!”
"Không đâu, các con đi ngủ đi, nếu không ngày mai mẹ thức dậy sẽ rất tức giận.”
Nha Nha cùng Tử Tử ảo não quay về phòng, Ngải Tuyết núp ở trong chăn cười hả hê, Kiệt hầm hầm lập tức che cái miệng nhỏ của cô lại, tiếp tục công việc dang dở lúc nãy.
Ngải Tuyết hét thật to như được đi đến đỉnh điểm, nhiều lần bị Kiệt chặn lại.
Mộ Dung Vũ Triết, tiểu ranh con, bất kể con có làm chuyện gì thì mẹ của con mãi là của ba, hahaha!!!
~HOÀN~