
bao trùm tim bà rồi hung hăng nhíu đầu lông mày lá liễu.
Người đàn ông lỗ mãng trước mặt có thể chăm sóc tốt cho con gái bảo bối của bà sao??? Đôi mắt Mộ Dung Kiệt thâm trầm đáng sợ, nắm bàn tay thật chặt"Có lời gì cứ nói, ít nói nhảm đi.”
Ngải Tuyết được xử lý tốt vết thương, cầm máu, trở về phòng đã nhìn thấy hai bên giằng co, bầu không khí trở nên nặng nề, các y tá hộ sĩ đứng xung quanh chỉ trỏ.
"Mẹ Kỳ, sao bác lại xuống giường?" Xem Kiệt như không khí, đi một mạch tới bên cạnh mẹ Kỳ Hạo đỡ bà.
Nhất thời Mộ Dung Kiệt nổi cơn thịnh nộ lên trước sự làm lơ đó"A, thì ra là tình cảm cho người mẹ tương lai à, Ngải Tuyết, người phụ nữ thay lòng đổi dạ còn không mau tới đây!”
"Mộ Dung Kiệt, anh điên đủ chưa, thay lòng đổi dạ, có cần nói nghiêm trọng đến thế, chưa gì đã đem nó đội lên đầu tôi?”
Ngải Tuyết cảm nhận được cỗ khí lạnh từ tim lan tỏa đến lòng bàn tay bàn chân, cô cắn môi dưới, cố gắng khắc chế sự sợ hãi, nhìn đi chỗ khác, làm ra vẻ rất bình thường mà nói"Mộ Dung Kiệt, anh đi đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh!”
Cô chỉ muốn mau mau sớm kết thúc cuộc tranh chấp, anh quá bá đạo, bá đạo đến không thể hiểu nổi.
"Anh đi? Em nói anh phải đi ngay lập tức hả? Ngải Tuyết đừng nghĩ anh cưng chiều em rồi em được nước làm tới.”
Lạnh giọng nói, con ngươi đen nhánh ánh lên sự nguy hiểm khó lường.
Bước nhanh đi tới lôi cô vào trong ngực, đẩy vào tường, hai tay gắt gao vòng qua eo cô, cúi đầu, hôn mạnh bạo.
Khí thế bá đạo như vậy! Thậm chí còn hung hăng cắn ở trên môi cô, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, trong khoang miệng hai người đầy mùi máu tanh. Tất cả đều bị Kiệt nuốt xuống.
Kỳ Hạo trong cơn giận dữ, đã chạy lại tung quả đấm, Kiệt hoàn toàn đắm chìm trong lửa giận vô biên, không hề đề phòng, ‘bụp’ bị đánh một cái như trời giáng.
Đáy mắt Kiệt dần hiện lên sự tàn bạo của một ác ma, Ngải Tuyết nhìn thấy được một tay kéo Kỳ Hạo ra sau"Mộ Dung Kiệt, anh đừng làm loạn!”
Kiệt gầm thét lên"Trong mắt em xem hắn quan trọng đến vậy, năm lần bảy lượt che chở cho hắn, Ngải Tuyết, rốt cuộc anh nằm ở vị trí nào trong lòng em, ngay cả hắn cũng không sánh bằng sao?”
"Anh thật ngang ngạnh, vừa tới cái gì cũng không hỏi chỉ biết động thủ, bây giờ tôi rất tức giận, không muốn nhìn thấy anh, anh đi cho tôi!” Ngải Tuyết đẩy Mộ Dung Kiệt, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Cùng cô trải qua nhiều sóng gió, nhưng ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất anh cũng chưa từng dành cho cô, còn có thể tiếp tục sống nữa sao! Nhìn qua Ngải Tuyết là con cọp nhỏ, tuy nhiên ở trước mặt người yêu liền biến thành còn mèo.
Cô rất ít cáu kỉnh, một khi chọc tới cô cho dù là mèo cũng sẽ phát giận cắn người.
Pằng ~~
Kiệt bị Ngải Tuyết chọc tức điên lên, đã mất lí trí tát vào mặt cô.
"Ngải - Tuyết - cô - không - nên - khiêu - chiến – giới - hạn – của tôi!" Anh thét lên từng chữ một, con ngươi đều là sự phẫn nộ.
Cả người Ngải Tuyết phát run, chung thủy không dám tin anh lại đánh mình, vuốt bên má nóng hừng hực, một lúc sau mới có thể chấp nhận sự thật này. Cô cố gắng đè nén đau thương, miễn cưỡng nói"Anh, đi đi! ! !”
Vào giờ phút này, cô chả còn hơi sức đối mặt với cơn thịnh nộ của anh. Lúc anh một lòng cưng chiều cô, chính anh đã nói cô là Hoàng Hậu duy nhất trong lòng anh, lúc anh không còn cưng chiều cô, cho dù anh sai thì anh cũng đổ lên đầu cô.
Thay lòng đổi dạ, haha, thật khôi hài!
"Vi Vi, em làm sao vậy?" Khóe miệng Ngải Tuyết chảy máu tươi khiến mẹ Kỳ nhìn mà thấy đau lòng.
Đứng lên, tát vào mặt Kiệt một cái, con gái bảo bối của bà đến tột cùng đã bị bao nhiêu đau khổ như thế?
Kiệt cười lạnh, vỗ vỗ tay châm chọc, khàn giọng"Hay lắm, các người mới là người một nhà, Ngải Tuyết, cô sẽ phải hối hận!”
Một tay đẩy mẹ Kỳ té xuống đất, lạnh lùng xoay người rời đi!
"Mẹ Kỳ, bác không sao chớ!”
"Mẹ khó chịu" Mẹ Kỳ cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, càng lúc càng khó thở. Trước mắt liền biến thành một màu đen tối om.
"Mẹ"
"Mẹ Kỳ"
"Mau gọi bác sĩ, y tá! ! !” Ngải Tuyết gầm thét, trời ơi, cô đã làm ra chuyện gì đây? Nếu như mẹ Kỳ vì vậy mà mất đi, cô mãi mãi không tha thứ cho mình, không tha thứ cho hắn!
**********
Bên trong phòng bệnh, nhiều bác sĩ y tá đang tiến hành phẫu thuật khẩn cấp, Ngải Tuyết vô lực ngồi trên ghế, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Kỳ Hạo chán chường đứng một góc, hai tay ôm đầu, khóc không tiếng động.
Không bao lâu, toàn bộ bác sĩ đi ra, y tá đắp miếng vải trắng lên đầu mẹ Kỳ.
Ngải Tuyết và Kỳ Hạo nhìn bác sĩ ủ rũ cúi đầu"Xin nói cho tôi biết, đó không phải là thật, không phải đúng không!”
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ rất thấu hiểu nỗi lòng của người nhà bệnh nhân nhưng cũng bất đắc dĩ nói ra.
"Khốn kiếp, lũ bác sĩ vô dụng, các người chỉ biết một câu nói này thôi sao? Có thể nói câu khác không!” Ngải Tuyết gào thét, vô dụng tất cả chỉ là lũ bác sĩ vô dụng. "Tiểu thư, xin cô đừng quá đau lòng!” Mặt bác sĩ không chút thay đổi, bởi vì cảnh sinh ly tử biệt ông đều thấy mỗi ngày nên giờ đây trái tim chỉ còn lại sự đồng cảm, thăng trầm cùng với người nhà của bệnh nhân.
Ngải Tuyết nhìn Kỳ