
iệt ra đỡ Kỳ Hạo đứng dậy, rất tự nhiên sờ cái má đỏ phồng của hắn, khẽ hỏi"Có đau không anh?”
"Ngải Tuyết, em biết mình đang làm cái trò gì không?” Kiệt mạnh bạo kéo cô về bên cạnh, giọng điệu cứng rắn. Cô dám thân thiết với người đàn ông khác ở trước mặt anh.
"Em biết, hơn nữa còn rất rõ nữa kìa, ngược lại em muốn hỏi anh đang làm cái trò gì đó? Muốn nổi điên lập tức nổi điên đánh người vô cớ! ! !” Ngải Tuyết cũng nổi giận không kém, người đàn ông vô lý, mình làm sai còn nói người khác !!! "Anh đã nói cấm em qua lại với hắn, lời nói của anh em có để trong lòng không hả? Anh không có mù mà nói bậy đổ oan, còn tận mắt nhìn thấy hắn ôm em?”
Còn dám rống ngược lại anh! ! !
"Anh mắc bệnh thần kinh, anh chỉ thấy có hỏi qua em chưa, em là loại phụ nữ dễ dãi như vậy sao?”
"À, vậy là anh có mắt như mù? ? ?" Kiệt cười lạnh."Em tự nhìn mình đi, áo mặc đến bung nút, còn muốn giải thích cái gì, em có phải là loại phụ nữ đó hay không, không phải đã hiện rõ trước mắt đây sao?”
Ngải Tuyết cúi đầu nhìn cổ áo, trong nháy mắt cơn lửa giận phun trào như núi lửa.
"Mộ Dung Kiệt, tôi không có gì phải giải thích, nhớ không lầm anh có phái người giám sát nhất cử nhất động của tôi. Tốt thôi, anh đã không tin tưởng tôi như thế, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục!”
Mộ Dung Kiệt sững sờ, chết tiệt, cô vừa nói cái gì?
"Không cần thiết tiếp tục? Em giải thích câu nói này xem?” Giọng điệu lạnh nhạt, anh thề, nếu người phụ này can đảm nói thêm một câu ‘không cần giải thích’, anh nhất định bóp chết cô ngay tại chỗ.
Ánh mắt Ngải Tuyết lạnh lùng, anh quá độc tài, độc tài tới mức cô không thở nổi, anh cho là cô không dám phản kháng ??? Nằm mơ đi!!!
Ngải Tuyết khẽ mở môi đỏ mọng, nhấn mạnh từng chữ một"Tôi nói chúng ta - chia - tay - đi!”
"Em nói cái gì?” Câu nói của Ngải Tuyết giống như là ném một quả lựu đạn vào đầu anh, khiền đầu anh muốn nổ tung.
"Tiểu Tuyết, đừng như thế, chỉ là hiểu lầm, giải thích với anh ấy là được, Đừng náo loạn giữa bệnh viện.” Mặc dù Kỳ Hạo không mấy hài lòng với sự lỗ mãng của Kiệt, nhưng thoạt nhìn anh ta thật sự rất quan tâm đến em gái mình.
Một câu nói vốn rất bình thường chả có gì to tát, nhưng qua tai Kiệt lại là một chuyện rất trọng đại.
Hiểu lầm? Anh tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn oan uổng cho cô!
Anh chưa từng nói qua, đời này anh sợ nhất là sự thay đổi của Ngải Tuyết.
Tức giận đến mất khống chế liền vung thêm một quyền vào mặt Kỳ hạo, Ngải Tuyết giật mình, đẩy Kỳ Hạo ra, tự mình đỡ cái đấm của anh.
Mộ Dung Kiệt cảm thấy Kỳ Hạo rất chướng mắt, sắp tới hắn có thể là tình địch của anh nữa là khác, càng nghĩ càng dồn sức mạnh vào quả đấm. Ngải Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng, có chất lỏng chảy ra từ miệng, rất mặn rất tanh.
Khụ khụ khụ khụ
Thời điểm Kiệt thấy cô ngã xuống đất theo bản năng muốn đưa tay đỡ cô, nhưng nghĩ lại, cơn tức giận như muốn đốt cháy đầu óc anh. Ngu ngốc, người đàn ông này quan trọng hơn anh sao? Cô cư nhiên đỡ một quyền thay hắn, ha ha, thật nực cười khi bị chính bảo bối mình một mực cưng chiều ở trước mặt che chở người đàn ông khác!
"Tiểu Tuyết, vẫn ổn chứ?" Kỳ Hạo đỡ cô dậy, dùng ống tay áo lau vết máu tràn ra bên miệng cô.
Đưa Ngải Tuyết đi xử lý vết thương, Kỳ Hạo cương trực quay trở về tìm Kiệt, nâng nắm đấm không tính là cường tráng lên mặt anh.
Kiệt ngay cả nhìn cũng không thèm, một tay tiếp được quả đấm của hắn, túm cổ áo hắn ném đi như xách con gà kẹp nách.
"Khốn kiếp, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Tuyết nữa, cô ấy đã có tôi rồi, cho dù phải đổi cả cái mạng này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!"
"Chỉ bằng mày? À, không biết tự lượng sức mình" Kiệt khinh thường hắn.
Bên trong phòng bệnh, mẹ Kỳ Hạo nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, hình như là tiếng Hạo nhi, gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đi ra xem thử.
Mở cửa phòng chỉ thấy Kỳ Hạo bị Kiệt ném đi thật xa.
"Hạo nhi”
"Mẹ, mẹ ra đây làm gì? Mẹ mau vô phòng nghỉ ngơi đi.” Kỳ Hạo nhìn thấy mẹ, chạy nhanh qua đỡ bà.
"Hạo nhi, xảy ra chuyện gì?" Quay đầu nhìn Kiệt, giọng nói đều là sự bất mãn và trách cứ"Sao cậu đánh con trai của tôi? Cho dù nó có làm chuyện sai trái cũng chưa tới lượt loại người như cậu dạy dỗ!" Mẹ Kỳ Hạo tức giận đấm đấm vào ngực.
"Mẹ, con không sao, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe!”
"Không được, con bị cậu ta đánh đến nông nỗi này, mẹ có thể yên tâm nằm nghỉ được sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nếu như cậu không có lời giời thích chính đáng, cậu phải nói lời xin lỗi với con trai tôi!”
"Nói xin lỗi? ? ?" Mộ Dung Kiệt như nghe được chuyện cười, haha cười khanh khách.
"Con trai của bà quyến rũ vợ tôi, làm ra loại chuyện nhục nhã như vậy, rốt cuộc là ai nên nói xin lỗi?" Kiệt nhấn mạnh từng câu từng chữ. Mỗi lời anh nói rất có khí phách có trọng lượng.
"Hạo nhi! ! ! Cậu ta nói là sự thật sao?”Mẹ Kỳ Hạo nghe xong muốn nổi đóa, đời nào con trai của bà có gan làm chuyện động trời đó.
"Không, mẹ, chuyện là thế này" Kỳ Hạo tiến tới thì thầm bên tai mẹ một hồi, tức giận lườm Mộ Dung Kiệt.
Lúc đầu bà Kỳ rất ngờ vực không tin, cuối cùng là sự khiếp sợ