XtGem Forum catalog
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325670

Bình chọn: 8.5.00/10/567 lượt.

t đầu mơ hồ rối rắm, trong lòng có chút kích động lại có chút mâu thuẫn, cô muốn mau chân đến nhìn bà thử xem sao?

"Nhà cậu ở đâu?”

"Không xa, ngoại ô gần nông thôn, tớ dẫn cậu đến bệnh trước được không?"Thấy cô đồng ý, Kỳ Hạo vui vẻ mừng rỡ.

"Ừ.” Ngải Tuyết hơi mâu thuẫn, không biết có nên nói với Kiệt trước một tiếng không, lại sợ anh giở tính không đồng ý mà trực tiếp áp đảo cô về nhà thì toi đời, mà đi không nói tiếng nào, chắc chắn Lãnh Băng sẽ báo cáo cho anh nghe! Đến lúc đó phát động lực lượng đi tìm càng phiền phức hơn.

Quên đi, coi như không biết thì không cần nói. Lời cô nghĩ trong bụng quả nhiên không sai, cô mới vừa cùng Kỳ Hạo đi ra ngoài Lãnh Băng liền gọi điện cho Kiệt.Anh cũng vừa đúng lúc họp xong, nhận được điện thoại vội vã chạy đi ngay.

Cô gái nhỏ chết tiệt, cố ý không để lời anh nói vào tai, tối hôm qua đã nói với cô thế nào, không cho nói chuyện thân mật với người đàn ông khác, hôm nay không những trái ý anh còn nguyện đi theo người ta.

Phản rồi! Anh nhất định bắt cô trở về quy theo gia pháp mà hành hình.

Hung hăng, hung hăng giày xéo, giày xéo nữa!

"Mẹ, mẹ nhìn xem con mang ai tới, con tìm được em gái rồi, thật sự dáng dấp rất giống mẹ khi còn trẻ?"

Kỳ Hạo đi tới trước giường bệnh, nhìn bà đang nằm trên giường thoi thóp thở trong bình dưỡng khí.

Ánh mắt của bà trì trệ khi nghe được tin con trai vừa nói, ý thức được lập tức đưa mắt nhìn theo phía tay Kỳ Hạo chỉ, không khỏi ngây người.

"Hạo nhi, con đừng gạt mẹ, em gái con đã thất lạc 20 năm, cũng không biết còn trên cõi đời này không, mẹ thật có lỗi với nó."

Ngải Tuyết từ phía sau đi tới, thấy tinh thần của mẹ Kỳ Hạo kích động không hiểu vì sao trái tim đau đớn như bị ai đó hung hăng xé rách!

Ngồi ở trước giường, cẩn thận nhìn từng nét trên mặt bà, mẹ Kỳ Hạo đã ở tuổi quá tứ tuần (quá bốn mươi tuổi), xem ra không có vẻ thăng trầm, ngược lại có vẻ cao quý hơn người! Từ trên mặt bà có thể nhìn thấy bóng dáng Ngải Tuyết lấp lóe trong đó!

Trời ơi, thật sự rất giống nhau! ! !

Nhìn kĩ một chút, Ngải Tuyết càng cảm giác rất chân thật"Bác”

Mẹ Kỳ Hạo vừa thấy Ngải Tuyết xuất hiện lập tức hóa đá. Một lúc sau, kéo tay Ngải tuyết"Vi Vi?”

"Vi Vi, thật sự là con sao? Con đã về? Huhu, thật sự là con. Dáng dấp của con giống như mẹ khi còn trẻ." Mẹ Kỳ Hạo xúc động nói không nên lời, ôm Ngải Tuyết thật chặt.

Làm cô đau đến tê dại!

"Bác gái, con tên Ngải Tuyết, là bạn học của Kỳ Hạo, trước tiên bác đừng kích động như thế, cháu có thể hỏi bác vài vấn đề không?" Ngải Tuyết đỡ bờ vai bà, trong lòng đau thắt!

"Được, được, con cứ hỏi, con hỏi cái gì mẹ đều trả lời cho con biết, Vi Vi, con trở lại là tốt rồi!” Mẹ Kỳ Hạo cảm động đến rơi nước mắt, run rẩy nắm tay Ngải Tuyết không buông.

"Lúc còn trẻ dáng dấp của bác rất giống với cháu bây giờ sao? Năm nay con gái của bác bao nhiêu tuổi? Trên người cô ấy có cái gì đặc biệt không? Chẳng hạn như cái bớt hay cái gì đó. Xin bác nói cho cháu biết có được không?”

Cô hỏi một hơi những nghi vấn khúc mắc trong lòng.

"Ừ, đúng là từ một khuôn đúc ra, lúc con đi là ba tuổi, có thể nói năm nay đã 23 tuổi, con gái, trước ngực phải của con có phải có một cái bớt màu đỏ chừng 1 cm! Đúng không?” "Đúng , đúng…. là có một cái bớt? Vậy bác là…..” Ngải Tuyết đứng chết lặng, với sự thật đột ngột này làm cô không cách nào chấp nhận.

"Tiểu Tuyết, giữa cậu và mẹ tớ là….?" Kỳ Hạo khó hiểu nhìn hai người, Ngải Tuyết không phải là em gái của anh, đây là điều anh rõ ràng nhất.

"Kỳ Hạo, có lẽ tớ là em gái của cậu.” Ngải Tuyết hơi khó tiếp nhận sự thật này.

"Cái gì?" Mắt Kỳ Hạo liếc nhìn mẹ, kéo Ngải Tuyết đến trước mặt"Tiểu Tuyết, đừng nói đùa, cậu không lừa được mẹ tớ đâu, làm sao cậu có thể là em gái tớ chứ? Cậu không phải là đại tiểu thư nhà quyền quý sao?”

Ngải Tuyết khóc rống đến tột cùng là nên vui mừng hay đau lòng.

"Tớ mồ côi ba mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện, sau đó được người khác nhận về nuôi và kế tiếp rất nhiều chuyện xảy ra, tớ không thể nói hết một lúc, vừa nãy tớ có hỏi mẹ cậu vài vấn đề những lời bà nói đều đúng như tớ!”

"Không, không thể nào!” Kỳ Hạo ngây dại, tìm suốt hai mươi năm, hiện tại bị cô nói vài câu liền đánh bại tất cả.

Ngải Tuyết cởi một nút áo khoác lộ ra cái bớt trái tim màu đỏ bên ngực phải, nghẹn ngào"Là thật, anh trai.”

Mắt Kỳ Hạo đỏ hoe"Tiểu Tuyết anh không nằm mơ chứ? Anh thực sự tìm được em rồi." Kỳ Hạo nhất thời kích động, giang tay ôm Ngải Tuyết vào lòng.

"Vi Vi! ! !”

"Anh Hạo”

Hai anh em ôm nhau trong xúc động, tình thân xa cách 20 năm nay vỡ òa trong nước mắt.

"Hai người đang làm gì đó?”

Mộ Dung Kiệt đứng giữa dòng người qua lại căm tức nhìn hai người bọn họ, con ngươi khát máu, đầy sát khí.

Ngải Tuyết giật mình, thấy cả người anh tỏa khí lạnh có phần sợ sệt"Kiệt”

Cổ áo Ngải Tuyết bị bung một nút càng đốt cháy cơn giận vọt lên não anh, đáng chết, bọn họ có biết đây là chốn đông người giữa thanh thiên bạch nhật không?

Sải bước tới, đấm vào mặt Kỳ Hạo một quyền, chỉ một phen, Kỳ Hạo loạng choạng ngã xuống đất.

"Anh bị chập mạch hả?” Ngải Tuyết thét lên, đẩy K