
kiệm được không ít bạc, nên tiền chính là dùng để
mua thức ăn cho người làm và mời thợ đá thợ xây ở thôn khác đến. Như thế tính
xong, nàng phát hiện bạc trong tay vẫn còn dư. Đôi bên thương lượng, trong lòng
đã định sẵn, thế là xây phòng chuyện lớn liền náo nhiệt bắt đầu vào một ngày
xuân nắng mặt trời rực rỡ.
Khai
công, động thổ, đốt pháo, nhen bếp lò làm cơm mời khách, Mai Tử loay hoay không
kịp, Mai Tử nương cũng lại đây giúp việc. Bạn tốt của Mai Tử, A Kim và Hồng Tảo
cũng lại đây giúp làm cơm. Ngay cả A Thu cũng nhảy lên nhảy xuống muốn giúp
khiêng đá, mọi người nói đùa vừa cười vừa làm, không khí trở nên náo nhiệt.
Rốt
cuộc là nhiều người lực lượng lớn, không tới mười ngày nhà đã xây xong. Trần
Hồng Vũ nhảy lên đứng đầu tường, trong tay cầm pháo đốt lên, vừa đốt vừa cười
hô: "Xây nhà mới, ở nhà mới, sang năm sinh một bé mập mạp a!"
Mọi
người nghe, cả nhà cười ầm lên, cười đến mức má Mai Tử cũng hồng.
Xây
xong nhà mới, tất cả mọi người cũng giải tán. Tiêu Kinh Sơn lại dùng vật liệu
đất đá xây nhà còn dư lại, dựng lên một bức tường đá bốn phía, vây thành một
cái sân nhỏ.
Mai Tử
nhìn hắn làm lụng vất vả, cười nói: "Đâu cần làm thế, vườn mọi nhà trong
núi đều dùng hàng rào tre mà làm a."
Tiêu
Kinh Sơn thả cục đá trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Nếu lại xảy
ra chuyện gì, tường đá này của ta cũng có thể giúp được một chút!"
Mai Tử
lại làm nũng cười nói: "Có chuyện gì đâu mà phải sợ, dù sao có chàng ở
đây, cái gì ta cũng không sợ."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn Mai Tử trong tiết trời xuân cười giống như hoa nở rực trên núi,
trên mặt dần dần hiện lên một tia nặng nề.
Mai Tử
nhạy cảm nhận ra, thu hồi nụ cười hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử nhìn mình, vội lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là nhớ
lại chuyện kia, cảm thấy thất kinh."
Mai Tử
chợt hiểu, đi tới trước mặt hắn kéo tay của hắn. Bàn tay to của hắn bởi vì làm
việc nặng nên dính đầy bùn đất. Mai
Tử cũng không chán ghét, đem bàn tay hắn giữ chặt trong lòng bàn tay nhỏ của
mình, nhẹ giọng nói: "Đã là chuyện quá khứ, nghĩ lại làm gì, không phải ta
vẫn đang rất khỏe mạnh mà đứng ở đây sao."
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, cuối cùng thở dài một hơi, giơ tay lên vén sợi
tóc rũ xuống hai má của nàng: "Ta chỉ muốn vĩnh viễn cùng nàng, bảo vệ
nàng, không bao giờ để nàng gặp bất kỳ chuyện gì kinh hách nữa."
Mai Tử
ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: "Không phải chàng vẫn cùng ta sao, với lại,
ta đâu có chịu chuyện gì kinh hách nữa đâu"
Tiêu
Kinh Sơn sờ sờ hai má mềm mại của Mai Tử, hạ giọng lẩm bẩm nói: "Nàng không
hiểu. . . . . ."
Mai Tử
không hiểu: "Ta không hiểu cái gì?"
Tiêu
Kinh Sơn lại lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Mai Tử
chớp chớp con ngươi, lắc lắc cánh tay hắn, nhìn hắn cười đến sáng lạn:
"Mặc kệ chuyện gì, ta chỉ biết, chàng sẽ cùng ta như vậy cả đời."
Xây
xong nhà mới một tháng này, Tiêu Kinh Sơn sửa lại chuồng gà, chuồng lừa. Lại
nghĩ bây giờ nhà mới lớn hơn nhà cũ, sau này khó tránh phải chiêu đãi khách,
vân vân nên hắn liền làm thêm mấy cái ghế gỗ, một cái bàn đá. Mai Tử nhàn đến
vô sự cũng đến nhà mới bên này, sửa cái này lấy cái kia một chút, đem nhà mới
dọn dẹp thành ấm áp thoải mái, chỉ chờ đến ngày kia dọn đồ lại đây.
Mai Tử
nương lật sổ xem ngày, cuối cùng chọn được một ngày hoàng đạo. Theo tập tục
trong thôn, dọn nhà phải dọn trong đêm, nếu không sẽ là điềm xấu. Thế là tối
ngày đó, Tiêu Kinh Sơn dắt lừa, Mai Tử xuy đàn gà, cùng nhau nhân lúc trời tối
dọn đến nhà mới.
Ở nhà
mới ngày thứ nhất, hai người mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất
tốt. Mai Tử hưng phấn căn bản là không ngủ được, nằm ở trên giường trở qua trở
lại, cuối cùng nghịch loạn ôm lấy cổ Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên sẽ không phụ nàng, mưa to cộng gió lớn một phen lăn qua
lộn lại thật tốt. Lăn lộn đến đêm hôm khuya khoắc, cuối cùng Mai Tử mệt mỏi,
ngáp một cái nằm ngửa trên giường ngủ.
Tiêu
Kinh Sơn như cũ còn chưa tận hứng, ôm ấp nàng, có chút không cam lòng lấy chòm
râu cọ cọ lên má nàng. Râu ngắn cứng rắn cọ một chút hai má mềm mại, quả nhiên
chọc cho nàng rục rịch thân thể. Tay Tiêu Kinh Sơn đang muốn lục lọi đi xuống,
ai dè Mai Tử lật người một cái, sau đó chợt nâng tay "Bốp" một tiếng
đánh lên cằm hắn, miệng còn lầm bầm: "Muỗi. . . . . ."
Tiêu
Kinh Sơn sờ cái cằm bị bàn tay nhỏ bé mềm mại đánh qua, trố mắt nhìn Mai Tử vẫn
ngủ say như cũ một lúc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhà mới
rộng rãi sáng trưng, ngày thứ hai, Mai Tử đem tủ quần áo nhà mình ra băng ghế
ngồi sắp xếp một hồi, dọn dẹp trong phòng cho sạch chỉnh tề. Tiêu Kinh Sơn thì
ở bên ngoài bận rộn xây lò bếp, làm nơi phơi quần áo, hai người bận rộn một
ngày.
Qua mấy
ngày sau thì có người trong thôn nói muốn nhà nàng cho xem nồi. Cái gọi là xem
nồi nói trắng ra là mời hàng xóm láng giềng trong thôn lại đây ăn nhà mới. Nhà
mới, nồi lạnh lò lạnh, mọi người náo nhiệt một hồi thì có hơi người hơn một
chút. Mai Tử biết đây là truyền thống, thế là từ sớm đã bắt