
liền xoa xoa mồ hôi trên trán:
"Ừ, chàng đi đi, ta làm xong bây giờ."
Một lát
sau, các loại thức ăn đều đã được đặt lên bàn. Bọn cướp hoặc là ngồi trên ghế
đá, hoặc ngồi trên ghế gỗ, không có ghế ngồi thì dùng đá làm ghế, tóm lại là
vây quanh một bàn. Sau đó, Tiêu Kinh Sơn cũng trở về vừa đúng lúc, phía sau còn
có mấy thôn dân bọn cướp đã sớm quen thuộc, ví dụ như đám người Diêm lão út,
Trần Hồng Vũ. Bọn họ thấy rượu và thức ăn đã bọn xong liền ngồi xuống, chiêu
đãi bọn cướp bắt đầu ăn uống.
Bọn
cướp ở thôn Bích Thủy một mùa đông, đã quen thuộc với Mai Tử và người trong
thôn. Hôm nay phải đi, thực có chút không nỡ, chỉ tiếc là đại trượng phu chí ở
bốn phương, không nỡ cũng phải đi.
Bùi
Chiếm Phong thấy Mai Tử vẫn ngồi trước bếp, vội đứng dậy đề nghị nói: "Chị
dâu mùa đông vì chúng ta nấu thức ăn cũng thật khổ cực, lần cuối được ngồi cùng
nhau như thế này, không bằng mời chị dâu cùng ngồi xuống chung vui?"
Ở nơi
thôn sơn này đây dĩ nhiên là không hợp quy củ, Mai Tử nghe vậy cười cự tuyệt:
"Mà thôi, các người ăn đi, bây giờ ta không đói, chút ăn cũng được."
Diêm
lão út nghe vậy buông chén đũa xuống: "Người trong núi chúng ta đâu có
nhiều quy củ như vậy, Mai Tử cùng qua đây ăn đi."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn Mai Tử một chút, gật đầu nói: "Nàng cũng lại đây đi."
Mai Tử
thấy Tiêu Kinh Sơn nói như thế, liền lấy củi bỏ thêm vào bếp lò để nó từ từ
cháy, sau đó đem lò che lại, lúc này mới đứng dậy bước qua. Bùi Chiếm Phong vội
vã nhường chỗ cho Mai Tử. Lúc đầu Mai Tử không chịu, lúc sau lại thấy Bùi Chiếm
Phong cầm một khúc gỗ bên cạnh ngồi xuống, nàng mới không thể làm gì khác ngoài
ngồi xuống.
Như
thế, ai cũng đã ngồi vào chỗ của mình, mọi người bắt đầu nói chuyện mùa đông
này thực khổ cực, nói chuyện bên ngoài đang động loạn, lại nói đến chuyện sau
này. Càng nói càng xúc động, Diêm lão út thấy mắt mấy hán tử đỏ hồng liền nhấc
ly rượu lên nói: "Các ngươi muốn đi ra ngoài đánh giặc, ta đây không có gì
để tặng, chỉ có thể cho các ngươi một câu: bảo trọng mình, sống trở về, chúng
ta thôn Bích Thủy này luôn hoan nghênh các ngươi!"
Con
ngươi bọn cướp đều hồng, nhấc ly rượu lên, liền thề đến lúc thiên hạ thái bình
sẽ trở lại thôn Bích Thủy này, thành gia lập nghiệp ở đây sống qua ngày.
Một ly
rượu nồng tại hào khí vạn trượng này, trong lòng mọi người chua xót bắt đầu nổi
lên. Ly biệt, mặc dù là hán tử bằng sắt cũng sẽ khổ sở.
Cuối
cùng bọn cướp cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, tên cướp thanh tú tròng mắt thấm
ướt, nghẹn ngào nói: "Đợi đến khi thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ trở về
giúp tỷ xây lại nhà mới."
Mai Tử
nặng nề gật đầu, trong lòng lại không khỏi khổ sở mà nghĩ, lúc nào thiên hạ mới
có thể thái bình?
Tiêu
Kinh Sơn từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Bùi Chiếm Phong.
Bùi
Chiếm Phong sửng sốt, hai tay cung kính tiếp lấy lá thư, nhìn bút tích trên mặt
bìa rồng bay phượng múa dương cương có lực rõ ràng viết là Thân gửi Lỗ Cảnh An.
Hắn đã
sớm đoán được thân phận của Tiêu Kinh Sơn, nhưng lúc nhìn thấy phong thư này
vẫn rất kinh ngạc.
Tiêu
Kinh Sơn gật đầu, trầm giọng nói: "Cầm lấy phong thư này, đi đi."
Mắt Bùi
Chiếm Phong lộ ra cảm kích, liền chắp tay: "Đa tạ Tiêu đại ca, sau này gặp
lại!"
Bóng
dáng của bọn cướp dần dần biến mất sau khe núi, Mai Tử đứng bên cạnh Tiêu Kinh
Sơn buồn bã thở dài.
"Ta
thật sự hi vọng, sau này sẽ không bao giờ đứng ở đây, nhìn bóng lưng người quen
biến mất như thế nữa."
Tiêu
Kinh Sơn quay đầu nghiêm túc nhìn nàng một cái: "Không sao, đi rồi sẽ trở
về mà."
Trong
mắt Mai Tử mang theo vẻ ngẩn ngơ: "Thật không, nếu không trở lại thì phải
làm sao đây?"
Vấn đề
này, Tiêu Kinh Sơn không có cách nào trả lời, hắn nhìn chằm chằm dãy núi đầu
xa.
Lúc
tuyết tan đi, ngọn núi cũng lờ mờ trải dài màu xanh, khí trời bắt đầu chuyển
ấm.
Ngày ấm
lên, hắn cũng biết đã đến lúc nên xây lại nhà mới che mưa che gió cho nương tử
mình rồi.
Xây nhà
chuyện này, nói khó cũng không khó, không cần gì nhiều, chỉ cần có bạc và sức
người.
Bạc
nha, Mai Tử lôi ra mấy túi bạc trắng, mở ra đem bạc trắng đổ hết lên bàn, cẩn
thận đếm lại một lần. Lúc bọn cướp Bùi Chiếm Phong kia rời khỏi, người trong
thôn tổ chức một bữa lớn với nhau. Nhà Mai Tử đương nhiên phải xuất ra một
lượng lớn, như vậy, Mai Tử thật có chút lo lắng không có đủ bạc để xây nhà.
Ai dè
chuyện nhà Mai Tử tính toán xây lại nhà mới người trong thôn cũng biết, họ bày
tỏ tán thành cũng nhiệt tâm muốn lại đây giúp việc. Có người muốn lại đây giúp
khiêng đá, cũng có người muốn lại đây đục đá, ngay cả nữ nhân trong thôn cũng
bày tỏ mình không có việc gì làm nên có thể lại đây giúp việc làm cơm.
Thật ra
người trong núi xây nhà, phần lớn là dùng đá và gỗ. Đá thì trong núi nơi nào
cũng có, gỗ cũng có sẵn trong núi. Tốn bạc là tốn ở chỗ mời người chuyển đá và
tạc đá mà thôi. Mấu chốt là phải mua gạch ngói và bùn trát, mặc dù phải dùng
đến bạc nhưng cũng không nhiều. Thế là, chỉ còn tính chuyện chi phí cho mọi
người ăn uống nữa thôi.
Hôm nay
mọi người giúp sức cũng tiết