
ng lời này, Tiêu Kinh Sơn vươn tay, đem cả người Mai Tử hướng lên trên một
chút. Mai Tử nhịn không được kêu lên sợ hãi, lúc định thần lại phát hiện cả
người mình đang ở trong lồng ngực của hắn. Tay Mai Tử vừa vặn đặt trên ngực lớn
dày rộng, hơn nữa ngón tay thật khéo đụng đến vết sẹo kia. Ngực hắn thật nóng,
phập phồng kịch liệt, vết sẹo cứng rắn thô ráp ma sát với ngón tay nàng, nàng
nhịn không được sờ sờ, làm cho ánh mắt kia trong bóng đêm càng thêm trầm xuống,
tiếng hít thở bên tai cũng trầm xuống theo.
Nàng
không biết xảy ra chuyện gì, tư thế này làm cho nàng cảm thấy không tự nhiên
chút nào. Động đậy hạ thân muốn đi xuống nhưng bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn lại
giữ chặt lấy eo nàng làm nàng phí công vặn vẹo.
Tiêu
Kinh Sơn trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích”. Mai Tử sợ tới mức liền ngồi im.
Ngay một khắc đó, nàng cảm thấy dưới thân mình có vật gì đó cưng cứng, thắng
tắp đâm nàng làm nàng phát đau. Nàng lập tức nhớ tới phần cộm cộm kia, ngượng
ngùng cùng khẩn trương, môi nàng run rẩy, nàng rất muốn nói rằng nàng sợ hãi,
nhưng làm cách nào cũng không phát ra được tiếng.
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn kéo lại, làm cho ngực mềm mại của nàng gắt gao dựa vào ngực kiên
cố của hắn, nàng tưởng chừng như thở không nổi, càng khẩn trương bất an. Tiêu
Kinh Sơn lại cúi xuống bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, ta muốn nàng”.
Mũi hắn
thở ra nhiệt khí mãnh liệt phun vào bên tai nàng ngưa ngứa. Mai Tử cảm thấy cả
người nóng lên, hắn nói câu kia thật làm cho nàng ngượng ngùng, nàng không biết
làm cách nào để trốn tránh, dẫu biết rằng bọn họ là vợ chồng, sẽ có một ngày
như vậy.
Môi
Tiêu Kinh Sơn nóng bỏng chạm nhẹ lên mặt nàng, khàn khàn nỉ non nói: “Đừng
sợ…..”
Vừa
nói, một tay hắn ấn lưng nàng làm cho cả người Mai Tử chặt chẽ dựa vào trong
ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát. Tay kia ấn mông Mai Tử làm cho phía dưới Mai Tử gắt
gao dựa vào nơi cứng rắn đang bành trướng kia của hắn. Điều này làm cho Mai Tử
cực kỳ không thoải mái, cái đỉnh kia làm nàng khó chịu, nàng muốn giãy dụa,
nhưng khí lực của Tiêu Kinh Sơn rất lớn, căn bản động không được. Hơn nữa ngực
nàng mềm mại thậm chí có thể cảm nhận được vết sẹo dữ tợn trong ngực hắn, hai
khỏa tiểu đào bị ép, có điểm đau, lại có điểm tê dại.
Mai Tử
nghe tiếng hô hấp của Tiêu Kinh Sơn càng nặng nề, bỗng nhiên hắn xoay người một
cái, đem cả người nàng đặt ở dưới thân. Tiêu Kinh Sơn to lớn cường tráng vô cùng,
Mai Tử nhỏ nhắn bị hắn đè lên, chỉ cảm thấy nặng trịch, nhưng cái loại nặng
trịch này lại có điểm thỏa mãn kỳ dị. Tiêu Kinh Sơn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng
của tiểu Mai Tử, rốt cuộc cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của nàng. Hai má mềm mại,
Tiêu Kinh Sơn có điểm thô lỗ cắn nhẹ lên, kéo dài đến đôi môi đỏ mọng kia.
Mai Tử
khẩn trương bất an nhớ đến lời bọn A Kim, nghĩ rằng đây chính là hôn môi, đúng
không? Nàng cuống quýt, mím chặt môi không dám mở ra. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại
cực kỳ kiên nhẫn, môi hắn nóng bỏng chạm nhẹ vào cánh môi đang run run kia, cẩn
thận hút vị ngọt trên môi nàng. Môi Mai Tử có hương vị ngọt ngào, cùng với
hương thơm ngát của núi rừng, rất lôi cuốn. Trong bóng đêm, con ngươi Tiêu Kinh
Sơn dần dần nổi lửa, hắn chậm rãi liếm môi nàng, kiên nhẫn dụ dỗ nàng mở ra cái
miệng nhỏ nhắn.
Mai Tử
dưới thế công của hắn nhịn không được phát ra một tiếng ngâm nga, đầu lưỡi Tiêu
Kinh Sơn đúng lúc này cường thế mà bá đạo nhân cơ hội đánh vào bên trong. Thế
công kia quá mạnh, cơ hồ làm miệng hắn cùng miệng nàng như muốn gắn lại một
chỗ. Mai Tử ngượng ngùng không chịu nổi, lại khẩn trương sợ hãi, bị Tiêu Kinh
Sơn hôn đến mù mịt, không nghĩ được gì, chỉ có thể bị động thừa nhận thế công
của hắn. Mà lúc này phía dưới, vật kia của Tiêu Kinh Sơn càng phát to ra, bừng
bừng phấn chấn đứng lên, bá đạo tựa vào giữa hai chân Mai Tử, thậm chí nàng còn
cảm nhận được nhịp đập của nó. Điều này làm cho Mai Tử sợ tới mức gắt gao khép
hai chân lại, một chút cũng không dám lơi lỏng.
Trong
lòng nàng tuy rằng hiểu được hai người sớm muộn gì cũng có ngày thân mật như
vậy, nhưng xuất phát từ ngượng ngùng cùng sợ hãi, luôn hy vọng sự kiện kia trễ
ngày nào hay ngày đấy.
Tiêu
Kinh Sơn một bên xâm chiếm hương vị ngọt ngào trên môi nàng, bàn tay to lại
thong thả di chuyển xuống dưới, ở trước ngực nàng tìm thấy hai khỏa tiểu mật
đào, vội vàng cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve đùa giỡn.
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn to lớn thô kệch, Mai Tử tuy rằng là thôn sơn cô nương, nhưng cũng
chỉ là cô gái mười sáu tuổi mới lớn, da thịt phía trước ngực được dấu trong
quần áo chưa từng có người chạm qua, mềm mại thật sự, nay gặp bàn tay to của
Tiêu Kinh Sơn, chỉ cảm thấy đau, môi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Tiêu
Kinh Sơn bị âm thanh yêu kiều của Mai Tử kích thích, vật cứng dưới thân càng kêu
gào đè ép giữa hai chân nàng, giống như nóng lòng muốn tìm kiếm một chỗ ấm áp
ướt át mà vùi vào.
Tiêu
Kinh Sơn rốt cuộc buông cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ của Mai Tử ra, cẩn thận
mà gấp gáp cởi bỏ quần áo Mai Tử. Mai Tử rất nhanh cảm thấy giữa hai chân có
cảm giác mát lạn