
tử mình đầy đặn sắc mặt hồng
nhuận, dù thế nào cũng phải vui sướng một phen.
Mai Tử
biết không thể ngừng hắn lại, hơn nữa bị lăn lộn như thế nàng cũng cảm thấy rất
thoải mái, nếu thật sự dừng lại thì ngược lại trong lòng nàng sẽ cảm thấy mất
mác, vì vậy nàng chỉ cắn chặt môi nghênh đón một trận sóng lại một trận sóng
khác.
Rất lâu
sau, khi tất cả đã lấy lại hơi thở bình thường, Mai Tử khéo léo cuộn mình trên
bả vai khoan dầy ướt át của hắn, tay nhỏ bé đùa bỡn vết sẹo đối với nàng mà nói
đã sớm quen thuộc kia, im lặng lắng nghe tim hắn cường lực đập.
Hơi thở
Tiêu Kinh Sơn dần dần bình tĩnh lại, bàn tay đem nương tử mình ôm trước ngực,
thấp giọng nói: "Chờ lên kinh gặp hoàng thượng rồi chúng ta sẽ trở về, trở
về rồi sẽ cùng nàng sinh một em bé."
Khuôn
mặt mềm mại của Mai Tử phủ lên một lớp phấn hồng, nghe thấy lời này mặt nhỏ
khéo léo cọ xát trên ngực hắn: "Ta đã sớm muốn, nhưng mà lại không có
a."
Tiêu
Kinh Sơn cười nhẹ, bàn tay ấm áp thô tháo phủ lên hai má mềm mại ôn nhuận của
nàng: "Nói thật, trước kia là ta không muốn để nàng mang thai, khi đó thân
thể nàng gầy yếu, ta sợ nàng mang thai sẽ không tốt. Bây giờ thế này, ngược lại
có thể rồi."
Tay nhỏ
bé của Mai Tử chọc chọc lồng ngực khoan dày của hắn, cười nói: "Xem chàng
nói kìa, làm như đứa bé này nghe lời chàng lắm ấy, đâu phải chàng muốn là được,
đây là duyên phận nha."
Tiêu
Kinh Sơn chỉ cười nhẹ, suy nghĩ một chút rồi vẫn giải thích: "Trước kia ta
bắt mạch cho nàng thấy thân thể nàng rất không khỏe nên không dám để nàng thực
sự mang thai."
Mai Tử
nghe, trong lòng động một cái, cái tay nhỏ bé vốn đang mơn trớn ven theo vết
sẹo trước ngực hắn dừng lại.
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc, ngừng lại hơi thở nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, trách ta
sao?"
Mai Tử
ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn, ngón tay thon mềm mại như cũ không nhúc nhích,
cũng chẳng nói cái gì.
Tiêu
Kinh Sơn lúc này thậm chí có chút luống cuống, vội vàng giải thích nói:
"Khi ấy ta không có ý khác, chỉ sợ nàng không chịu nổi mà thôi."
Trong lời nói của hắn vậy mà cất dấu một tia khẩn trương.
Nói
xong, hắn cầm tay Mai Tử, cầm rất chặt: "Mai Tử, có phải nàng lại
trách ta giấu nàng hay không?"
Mai Tử
thở dài, nhỏ giọng nói: "Không trách chàng, chàng cũng là muốn tốt cho ta,
chỉ là sao chàng không nói cho biết ta một tiếng, hại ta còn vì chuyện này mà
lo lắng thật lâu ."
Tiêu
Kinh Sơn giống như thở ra một hơi, nâng mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên xem
xét, một lúc sau mới nói: "Trong lòng không oán trách ta là tốt rồi, ta
chỉ sợ trong lòng nàng uất ức, nhưng lại không nói ra, đem mình nghẹn hỏng
mất."
Mai Tử
lắc lắc đầu, khéo léo nói: "Trước kia là ta không tốt, ta vốn không nên
suy nghĩ miên man. Bây giờ ta đã nghĩ thông rồi, đời này gả cho chàng thì sẽ là
người của chàng, dù sao có rất nhiều việc ta không hiểu, nghe sắp xếp của chàng
là được. Chàng không muốn cho ta biết, đương nhiên là có đạo lý của
chàng."
Tiêu
Kinh Sơn thở dài, đem cả thân thể của nàng ôm chặt vào ngực, cảm khái nói:
"Ta cũng không muốn giấu nàng cái gì, sau này có chuyện gì ta khẳng định
sẽ nói cho nàng biết, không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Chỉ là chuyện kia
là chuyện trọng đại, không phải là chuyện nhỏ giồng như mấy chuyện thường ngày
mà chúng ta gặp trong núi. Ta cũng không muốn nhắc tới, nếu không sẽ gây nên
chuyện thị phi, như vậy cũng sợ nàng biết quá nhiều sẽ không tốt."
Mai Tử
gật đầu, hiểu chuyện nói: "Chàng không nói là có đạo lý của chàng, ta
không hỏi nữa. Lần trước cũng không phải ta tức giận chàng giấu ta chuyện
gì, chẳng qua lúc đó dáng vẻ chàng hung hăng, trước kia chàng chưa từng đối với
ta như vậy, nhưng vì chuyện kia, chàng lại hung hăng với ta." Nói đến đây,
Mai Tử vẫn như cũ có chút uất ức .
Tiêu
Kinh Sơn nghe Mai Tử nói như thế thì càng áy náy, cái tay vỗ vỗ sau lưng nàng:
"Là ta không tốt, sau này sẽ không như thế nữa, nếu ta như vậy nữa, nàng
liền đánh ta, có được hay không?"
Mai Tử
lại cong cong môi bất mãn nói: "Lúc chàng tức giận, ngược lại có vài phần
nghiêm khắc thường ngày chàng hay dùng để đối mặt với thuộc hạ của chàng, ta
làm sao dám đánh chàng đây!"
Lời này
nói vậy, Tiêu Kinh Sơn vừa hổ thẹn vừa buồn cười, không nhịn được cười nói:
"Mà thôi, sau này ta nhất định nhớ kỹ, ở bên ngoài đối với người khác sắc
mặt thế nào cũng có thể, nhưng trở về nhà đối diện với tiểu nương tử của ta ta
sẽ không như thế."
Mai Tử
nghe lời này, trong lòng càng ngọt ngào, tựa vào bả vai của hắn nhẹ giọng nói:
"Ta vẫn cảm thấy kể từ khi ra khỏi núi, chàng liền rất khác trước
kia."
Tiêu
Kinh Sơn không hiểu, vỗ về mặt nàng nhíu mày hỏi: "Khác chỗ nào?"
Mai Tử
lắc lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm! Chỉ cảm thấy trước kia ở trong núi,
thường ngày chàng luôn trầm mặc ít nói, là một người tốt vô cùng. Nhưng ra bên
ngoài rồi, chàng đối diện với những người bên ngoài sẽ nghiêm mặt lạnh lùng, dù
không phải đối với ta nhưng ta vẫn cảm thấy là lạ."
Tiêu
Kinh Sơn nghe, bất đắc dĩ nhướng mày: "Trước kia là ở trong nhà, khi đó là
săn bắn vì