
giải thích rõ được,
hơn nữa chuyện này khẳng định ngay lập tức sẽ truyền đến tai Đại tướng quân nhà
ngươi, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ hiểu lầm."
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, lập tức có chút bất đắc dĩ: "Vậy ngươi
nói xem nên làm thế nào?"
A Mang
cũng không biết, sờ sờ đầu cuối cùng nói: "Nói cách khác, ta núp ở đây một
hồi trước, chờ bọn họ lục soát xong thì ngươi len lén thả ta đi."
Mai Tử
cảm thấy cách này rất không ổn, mình vốn không làm chuyện gì xấu, bây giờ lại
giống như người đi ăn trộm vậy. Nhưng nàng cẩn thận vén rèm nhìn ra bên ngoài
một chút, quả nhiên xung quanh đều là người, lúc này nếu A Mang đi ra ngoài dĩ
nhiên sẽ bị người hiểu lầm .
Nàng
không có cách nào: "Cũng thôi, ngươi núp ở đây trước, nhưng không được lặp
lại chuyện như vậy nữa!"
A Mang
nghe vậy, mừng rỡ trong lòng: "Ta đang muốn nói chuyện với ngươi, bây giờ
núp ở đây cùng ngươi nói một chút, vừa trúng ý ta."
Mai Tử
không vui nhìn hắn một cái: "Có gì để nói đâu, trước kia ta là nữ giả nam
trang, chúng ta đi đường cũng không chú ý tới cái gọi là ngại ngùng giữa nam và
nữ. Bây giờ ta tìm được phu quân nhà ta rồi, ngươi lại nói với hắn những lời
kia để hắn không được tự nhiên, sau này ta phải ít tiếp xúc với ngươi để tránh cho
người ta hiểu lầm."
Nói
xong, nàng lại cảm thấy mình có chút nhẫn tâm với A Mang, phải biết trên đường
đi đến đây, người ta cũng xem như có giúp đỡ nàng. Nàng mấp máy môi, muốn nói
thêm cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Mới đầu
nàng xem A Mang giống như đệ đệ, trong lòng có chút vui vẻ với hắn. Nhưng kể từ
ngày hắn nói những lời kia, Mai Tử mới đột nhiên ý thức được thì ra A Mang đối
với nàng có tâm tư khác. Bất luận là nàng và Tiêu Kinh Sơn sau này như thế
nào, Mai Tử cũng tuyệt đối không có khả năng cùng A Mang phát triển chuyện gì,
thế là nàng lại nghĩ, không bằng quyết tâm dứt khoát tàn nhẫn một lần.
A Mang
nghe nàng nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng ngây ngô thật lâu, cuối cùng giống
như đứa bé bị uất ức nói: "Ngươi tìm được phu quân của ngươi rồi thì
không cần ta nữa sao?"
Mai Tử
nghe hắn nói chệch qua chuyện khác thì vội vã: "Ngươi cũng không phải là
gì của ta thì sao ta lại cần ngươi cơ chứ, ta từng cần qua ngươi sao?"
Khuôn
mặt non nớt của A Mang toát ra vẻ thống khổ, hắn nhìn chằm chằm Mai Tử nói:
"Ngươi biết không, ta vì có thể gặp ngươi một lần mà phải len lén chạy lại
đây. Nếu chuyện này bị phụ vương ta hoặc phu quân ngươi biết, bọn họ khẳng định
sẽ không tha thứ cho ta. Ta dốc sức để gặp ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta
như vậy sao?"
Mai Tử
nghe lời hắn nói, cảm thấy lời này chọt trúng ngay chỗ áy náy của mình, nhưng
nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, xoay mặt cứng rắn nói: "Ta cũng không có
cách nào, ngươi cứ đối xử với ta giống ta đối với ngươi là được."
Con ngươi
trong sáng của A Mang toát ra tia tuyệt vọng, hắn thống khổ lắc lắc đầu, có
chút khàn khàn nói: "Sao ngươi lại đối xử tàn nhẫn với ta như thế? Chúng
ta từng đồng hành với nhau, lúc đầu ta xác thực luôn mắng ngươi cười ngươi,
nhưng sau này ngươi cũng nhìn ra, ta thật lòng đối tốt với ngươi, ta còn từng
muốn, muốn sau này ——"
Hắn nói
tới đây thì nghẹn ngào, gian nan nói tiếp: "Mà thôi, ngươi đã có phu quân
từ sớm, việc này ta không đề cập tới nữa. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn
đề cuối cùng, ngươi có thể trả lời ta không?"
Mai Tử
cắn môi, cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hỏi nữa, chúng ta
không còn gì để nói, phu quân của ta trở về nhìn thấy thì không được đâu."
A Mang
lại cười lạnh: "Ngươi có thể yên tâm, hắn đang bàn luận đại sự với phụ
vương ta, nhất thời nửa khắc sẽ không lại đây ."
Mai Tử
rủ đầu xuống "À" một tiếng sau đó nói: "Có vấn đề gì, ngươi cứ
hỏi."
A Mang
nhìn chằm chằm Mai Tử đang gục đầu, hít sâu một hơi hỏi: "Ngươi rốt cuộc
có bao nhiêu hiểu biết về Tiêu Kinh Sơn? Ngươi biết chuyện quá khứ của hắn
sao?"
Ngày
hôm trước Mai Tử mới nghe Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện quá khứ, biết cái gọi
là quá khứ đối với Tiêu Kinh Sơn mà nói cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, vì
vậy nghe A Mang nhắc lại thì trong lòng có chút không vui, lạnh mặt nói:
"Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào, dù sao hắn cũng là phu
quân của ta."
A Mang
lại không bỏ qua, tiếp tục truy vấn nói: "Ngươi quả nhiên không biết!
Ngươi cái gì cũng không biết thì sao lại có thể gả cho hắn? Chẳng lẽ ngươi
không sợ ——"
Mai Tử
thấy A Mang ấp a ấp úng, trong lòng lại không có hảo cảm, lạnh mặt nói:
"Hắn là phu quân của ta, trước kia hắn như thế nào đương nhiên hắn sẽ nói
cho ta biết, ngươi cần gì ở đây đâm chọt gây xích mích." Trong lòng nàng
chợt cảm thấy có chút hối hận khi giữ A Mang ở đây, nàng không muốn nghe A Mang
nói về Tiêu Kinh Sơn như thế.
A Mang
thấy nàng như vậy, biết nàng hiểu lầm rồi, vội la lên: "Ta là có ý tốt,
ngươi căn bản không biết chuyện trước kia."
Mai Tử
trong lòng càng tức giận: "Ngươi không cần cho ta biết, ta căn bản không
muốn biết! Ngươi vẫn nên nhanh nhanh đi ra ngoài đi, tránh cho người khác bi