
g hiểu ý hắn, cũng không tiện tiếp lời nên chỉ có thể gật gật đầu.
Tiêu
Kinh Sơn đi tới, giơ tay lên sờ sờ má của nàng, mềm giọng nói: "Nàng ngồi
xuống ăn trước đi, ta qua xem một chút rồi trở về."
Mai Tử
cũng chỉ có thể khéo léo gật đầu một chút, gật xong lại giương mắt nhìn hắn,
không nhịn được cẩn thận hỏi: "Lúc nào mới đánh giặc xong? Lúc nào chúng
ta mới có thế về nhà?"
Cái tay
của Tiêu Kinh Sơn đang sờ hai má của nàng tạm dừng lại, lập tức cười nói:
"Rất nhanh."
Một
ngày này Mai Tử nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn tóm lại có vài phần cẩn thận, một
là nàng cảm giác thấy Tiêu Kinh Sơn đã biết chuyện A Mang, hai là điều A Mang
nói xác thực làm lòng nàng nghi ngờ.
Nàng
giơ đầu ngón tay tính toán một chút, đương kim hoàng thượng lên ngôi làm đế lúc
thiên hạ thái bình thì Tiêu Kinh Sơn đại khái khoảng 25 tuổi, sau này hắn trở
về thôn Bích Thủy lúc 28 tuổi. Ba năm này, hắn làm Đại tướng quân, người vừa
trẻ tuổi, nhìn cũng đẹp mắt (đây là Mai Tử thấy vậy), một người như vậy tại sao
lại chưa từng kết hôn?
Nhất
thời, nàng chợt nhớ tới lúc Lỗ Cảnh An đến thôn Bích Thủy nhìn thấy nàng thì
kinh dị, khi ấy hắn đối diện với nàng thở dài nói, hắn cho là Tiêu Kinh Sơn sẽ
cô độc một đời .
Mai Tử
đối với quá khứ của Tiêu Kinh Sơn vốn cũng không để ý lắm, nghĩ đến nó
không chém chém thì giết giết, nhưng hôm nay xem ra, trong đó chẳng lẽ còn có
dính dáng tới nữ nhân khác?
Trong
lòng Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn là một hán tử thiết huyết, Mai Tử chưa từng nghĩ qua
một nam nhân như vậy nếu đứng cùng với những nữ nhân khác thì sẽ có cảm giác
gì. Sự thật là từ khi Mai Tử quen biết Tiêu Kinh Sơn, nữ nhân bên cạnh Tiêu
Kinh Sơn dường như chỉ có mình nàng.
Hôm
nay, Mai Tử lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ lúc chưa quen biết nàng, quá khứ
28 năm của Tiêu Kinh Sơn, thế nhưng còn có nữ nhân khác?
Nữ nhân
kia là người thế nào? Mai Tử không gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp cao quý, nàng
dốc hết ruột gan để nghĩ thì cũng chỉ nghĩ tới những phu nhân có tiền bôi bôi
trét trét phấn trên mặt trong trấn.
Trong
lòng Mai Tử bắt đầu chua chua, nàng cảm thấy lời nói của A Mang là thật, thế
là, trước kia Tiêu Kinh Sơn quả nhiên đã từng được tứ hôn, nhưng mà những hôn
ước kia cuối cùng bởi vì một nguyên nhân kỳ quái nào đó mà không thành.
Mai Tử
cảm thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn có chuyện giấu mình, hắn chỉ nói về những thứ chém
chém giết giết kia, nhưng cho tới bây giờ lại chưa đề cập qua chuyện cưới xin,
hơn nữa cũng chẳng đề cập qua bất kỳ nguyên nhân nào khiến cho hắn không cưới
những người đó.
Cả ngày
này Mai Tử không có chút tinh thần, Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy cũng không
hỏi cái gì, nhưng thần sắc hắn cũng có chút khó coi.
Buổi
tối, lúc hai người rửa mặt rồi chuẩn bị lên giường, Mai Tử vẫn đi qua cởi áo
nới dây lưng cho hắn. Lúc cúi đầu giúp hắn tháo dây lưng, quanh quẩn quanh
khoang mũi chính là hơi thở đậm đà mùi vị nam tính của hắn. Mai Tử có chút mềm
ra, lại có chút bất đắc dĩ. Nàng chua xót mà nghĩ, chẳng lẽ trước kia cũng từng
có một nữ nhân giúp hắn cởi áo nới dây lưng?
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn Mai Tử đang suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay cả
ngày tinh thần nàng đều rất không tốt, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Mai Tử
cảm nhận ánh mắt thăm dò của hắn, lắc lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là nhớ
nhà, không biết mẹ ở nhà thế nào rồi."
Tiêu
Kinh Sơn vỗ vỗ nhẹ tay của nàng, an ủi nói: "Hôm nay ta đã phái người trở
về đưa tin."
Mai Tử
nghe vậy, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, không biết lúc nào mới có thể
trở về, mẹ, bọn họ sẽ lo lắng ."
Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, ngồi bên giường chợt nói: "Bên này nửa tháng nữa là
có thể kết thúc, đến lúc đó ta cần phải lên kinh gặp hoàng thượng. Chờ gặp
hoàng thượng xong, chúng ta sẽ trở về."
Mai Tử
nghe còn nửa tháng liền kết thúc thì trong lòng vui mừng, nhưng lập tức nghe
đến lên kinh thì chợt nhớ tới lời A Mang đã nói, trong lòng liền trầm xuống.
Kinh
thành, chỗ đó sẽ có cái gì?
Tiêu
Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử dị dạng, liền giải thích nói: "Chúng ta chỉ đi
lên kinh thành gặp hoàng thượng một chút mà thôi, hoàng thượng là người khoan
dung, nàng không phải cần sợ ."
Mai Tử
gật gật đầu: "Ừ, ta hiểu rõ, dù sao chàng đi đâu thì ta liền theo đó là
được, sớm muộn gì chúng ta cũng cùng nhau về nhà ." Lập tức hai người lên
giường nằm xuống, lúc đầu không hiểu vì sao mà hai người đều không ôm nhau ngủ
giống như bình thường, mà chỉ nằm tại chỗ của mình, nhìn đỉnh doanh trướng tự
suy nghĩ.
Lúc sau
Tiêu Kinh Sơn duỗi tay qua nắm tay Mai Tử. Mai Tử do dự một chút rồi cầm ngược
lại hắn.
Tiêu
Kinh Sơn kéo tay nàng chợt lật người một cái, Mai Tử chỉ cảm thấy trước mắt
mình tối sầm, liền bị hắn đè cả người dưới thân.
Tiêu
Kinh Sơn thở dốc nặng nề mà áp lực, động tác thô lỗ mà khắc chế, nhanh chóng áp
sát chặt, tiến vào, sau đó mãnh liệt công phạt.
Mai Tử
cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trong dòng nước
xiết, gió thổi mưa rơi phiêu đãng kịch liệt. Thân thể không có chỗ nào không bị
nam nhân này nắm trong tay,