
phụ nữ đàng
hoàng a, lại không làm chuyện xấu, chỉ đến đây để tìm phu quân của ta thôi mà,
các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?"
Vị Thôi
phó tướng kia liếc Mai Tử một cái, mặt không biểu tình giải thích nói: "Vị
tiểu nương tử này, chúng ta hoài nghi ngươi là gian tế của đảng phản bội phái
đến."
Bây giờ
Mai Tử mới biết, lúc trước nửa đêm mình bị kinh hách căn bản không tính là cái
gì. Cứ như thế, nửa đêm nàng bị nháo tỉnh rồi bị mang đến quân doanh, bị những
ánh mắt hoài nghi cùng cười nhạo bao quanh, xuyên qua doanh trại nhìn không
thấy điểm cuối, cuối cùng bị giam vào một chỗ có cửa làm bằng sắt. Mai Tử một
đường đi tới vừa uất ức vừa khó chịu, vài lần muốn hướng vị Thôi phó tướng gì
gì đó hỏi một chút cái bọc hành lý của mình có còn ở khách sạn không, làm sao
mới lấy được? Nhưng khi nhìn sắc mặt người kia, nàng lại không dám mở miệng,
thật may là còn dư lại hơn bốn mươi lượng bạc nén vẫn mang theo bên người.
Người
cầm đuốc lúc nãy hướng Thôi phó tướng nói: "Giam nàng ta ở đây sao?"
Thôi
phó tướng trầm ngâm nói: "Vẫn không cần giam ở đây, trước tiên đem nàng
đến một doanh trướng bỏ trống, tìm người trông coi nàng."
Sắc mặt
người cầm đuốc khó xử: "Này không được tốt lắm?"
Thôi
phó tướng lại không cho cự tuyệt: "Cứ làm như thế đi, nếu không có doanh
trướng bỏ trống thì cứ dọn dẹp tạm một phòng."
Người
cầm đuốc gật gật đầu: "Được, ta hiểu."
Thôi
phó tướng lại đè thấp giọng phân phó tiểu binh cầm đuốc kia: "Mang cho
nàng một chút thức ăn, đưa chăn bông đến, đừng uất ức nàng, nếu không lỡ như
——"
Trong
lòng Thôi phó tướng nghi ngờ, nhưng bây giờ thân phận của tiểu nương tử này
chưa rõ, mà tướng quân của mình vừa đúng lúc có chuyện nên tối nay không ở
trong đại doanh nên chỉ có thể làm như thế.
Người
cầm đuốc nghe giọng điệu của Thôi phó tướng đương nhiên hiểu ý của hắn, vội
vàng gật đầu đồng ý.
Mai Tử
ở một bên nghe hắn nói thì hiểu mình sẽ không bị nhốt ở chỗ phòng giam có cửa
sắt kia, trong tâm tạm thời thở ra một hơi, lập tức cấp tốc biện giải:
"Ngươi có phải đã biết ta không phải là cái gì gian tế đó rồi hay không?
Nếu biết ta không phải gian tế, vậy có thể để ta trở về lấy bọc hành lý của
mình được không? Bọc hành lý của ta có mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áo
để thay a, còn có bánh bao mua ngày hôm trước."
Người
cầm đuốc nghe Mai Tử nói, dở khóc dở cười nhìn Thôi phó tướng của mình.
Vị Thôi
phó tướng kia một đường đi tới vẫn nghe Mai Tử lao thao biện giải, bây giờ lại
nghe cái gì mà mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áo, còn có cái gì bánh bao
nữa, mặt đen lại, không nhịn được lên giọng uy hiếp nói: "Vị tiểu nương tử
này, nếu như ngươi còn nói một tiếng nào nữa thì cẩn thận ta ra lệnh cho người
đem ngươi giam vào phòng giam đấy!"
Dáng vẻ
hắn đen mặt ngược lại khá là dọa nạt người, sắc mặt Mai Tử nhất thời tái nhợt,
trừng mắt bưng lấy miệng, không dám phát ra một câu nào nữa, chỉ có thể liều
mạng gật đầu.
Thôi
phó tướng nhìn nàng bị mình dọa, nghĩ nếu người này thật sự là nương tử của
Tiêu Đại tướng quân thì đây không phải là đắc tội rồi sao. Hắn bất đắc dĩ thở
dài, nhẹ giọng một chút nói: "Ngươi cũng không cần quá sợ, ngươi có phải
là gian tế hay không thì ngày mai liền xác minh được."
Mai Tử
cứ như thế bị nhốt vào một doanh trướng nồng nặc mùi mồ hôi của nam nhân, góc
doanh trướng còn có một đôi vớ thối mấy ngày không giặt. Mai Tử hoài nghi doanh
trướng này trước hôm nay có khi vẫn là nơi ở của nam nhân.
Nàng
gục đầu mất nhuệ khí đặt mông ngồi xuống cái giường bên cạnh, hít vào mùi vị
bên trên vẫn là mùi mồ hôi của nam nhân. Cái giường này mặc dù có thể nằm
nhưng nàng đương nhiên không yên tâm ngủ được, huống hồ mùi vị này lần nữa lại
nhắc nàng đây là nơi nào.
Bây giờ
ngay cả bọc hành lý nàng cũng không có, chỉ có thể ôm bả vai của mình cuộn lại
một góc giường, đáng thương nhìn ra ngoài chờ trời sáng.
Bọn họ
nói rõ ngày mai liền xác minh được, đây là ý gì, chẳng lẽ ngày mai mình có thể
gặp Kinh Sơn sao?
*****
nước mắt chờ mong trời sáng*****
Mai Tử
không muốn ngủ ở nơi đầy mùi nam nhân này, nhưng nàng rất mệt mỏi, ôm bả vai
một lúc lâu sau, rất nhanh nghiêng qua một bên chìm vào giấc ngủ. Lúc tiếng kèn bên ngoài
vang lên, nàng giật mình, nhanh chóng ngồi dậy. Xoa mắt một lát, không thấy A
Mang, lúc này mới nhớ tới nửa đêmhôm qua gặp
chuyện.
Nàng đứng
lên, xoa xoa cái chân tê rần, bắt đầu thăm dò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên
ngoài theo tiếng kèn quan binh nhanh chóng chạy ra khỏi quân doanh, sau đó bắt
đầu thao luyện.
Nàng
bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa buổi tối hoặc thời gian rảnh Tiêu Kinh Sơn thường
thích đánh quyền, tức thời không khỏi đoán, thói quen kia có lẽ là Tiêu kinh
Sơn luyện thành khi ở trong quân. Nàng kiễng chân nhìn thao luyện nửa ngày,
cảm thấy bụng đói, theo quán tính muốn tìm gói đồ, lúc này mới nhớ gói đồ còn
để ở khách sạn, không khỏi có chút uể oải, cái đó gắn bó với nàng suốt chặng
đường a.
Mai tử
bất đắc dĩ ngồi trên giường nửa ngày, cuối cùng bên ngoài thao luyện cũng xong,