
g giải thích: "A Mang, hắn là phu quân của ta." Nói
xong nàng lại quay đầu nhìn Thôi phó tướng: "Ngươi thấy rồi đấy, ta không
phải gian tế, hắn là phu quân của ta."
Sắc mặt
Thôi phó tướng phát xanh, tiến lên một bước quỳ rạp xuống trước mặt phu phụ
Tiêu Kinh Sơn hai người, trầm giọng nói: "Khấu kiến phu nhân, trước là
Thôi Hành có mắt không tròng mạo phạm tới tướng quân phu nhân, mong tướng quân
trách phạt!"
Tiêu
Kinh Sơn nhìn sắc mặt tái nhợt của nương tử trong lòng mình một chút, rồi lại
nhìn về trợ thủ đắc lực của mình đang quỳ dưới đất, cau mày hỏi: "Đây rốt
cuộc là chuyện gì?"
Thôi
phó tướng cõi lòng đầy áy náy đem chuyện hiểu lầm tối qua nói một lần, nói đến
đoạn hiểu lầm Mai Tử là gian tế đem nhốt ở trong doanh trướng thì càng thêm cúi
đầu không dám nhìn tướng quân của mình.
Tiêu
Kinh Sơn nghe thuật lại, bàn tay cầm lấy tay nhỏ bé của Mai Tử, ngón cái của
hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng bày tỏ an ủi. Hắn nhìn Thôi phó tướng
đang quỳ trên mặt đất nhàn nhạt nói: "Chỉ là hiểu lầm mà thôi, huống hồ
nàng cũng không xảy ra chuyện gì. Ngươi lui xuống trước đi."
Thôi
phó tướng đương nhiên biết theo tính tình của tướng quân nhà mình thì hắn sẽ
không trách phạt mình, nhưng nhớ đến chuyện tối qua, trong bụng lại khó an, còn
đang muốn nói cái gì thì ai dè Tiêu Kinh Sơn lại trực tiếp vung tay: "Đi ra
ngoài trước đã."
Thôi
phó tướng cũng đành phải đem áy náy cực kỳ của mình nuốt vào, hướng tướng quân
nhà mình cùng tướng quân phu quân hôm qua thoạt nhìn có vẻ nhà quê nhưng hôm
nay nhìn thế nào cũng dịu dàng động lòng người chắp tay hành lễ, lúc này mới
cúi đầu lui xuống.
Vị
Thành vương gia này dĩ nhiên là người khá thông tình đạt lý, nhìn thấy vợ chồng
người ta lâu ngày gặp lại lập tức liền cười ha hả nói: "Chúc mừng vợ chồng
Tiêu tướng quân đoàn viên!"
Tiêu
Kinh Sơn chỉ có thể buông tay nương tử mình, hướng Thành vương gia làm lễ:
"Để Vương gia chê cười."
Thành
vương gia cùng Tiêu Kinh Sơn hàn huyên vài câu, lúc này mới nói: "Tiêu
tướng quân cùng phu phân lâu ngày gặp lại, Bổn vương đây liền không quấy rầy
nữa, chuyện hôm nay ngày khác bàn sau cũng được, Bổn vương cáo lui trước."
Tiêu
Kinh Sơn biết mình và nương tử cùng ở trong đại quân doanh thế này nếu truyền
ra ngoài thật sự không ổn, nhưng nương tử ở ngay cạnh mà mình lại đàm luận
chiến sự thì hiển nhiên cũng không có tâm tình nào, huống hồ bây giờ Thành
vương gia cũng thức tình đạt lý muốn cáo từ, đương nhiên hắn vội vàng cảm tạ,
chắp tay nói vài tiếng "Chê cười" .
A Mang
từ lúc nghe Mai Tử nói phu quân của nàng là Tiêu Kinh Sơn thì vẫn sững sờ ngây
ra. Bây giờ lại nghe phụ thân mình nói muốn đi, lập tức hắn phản ứng lại, xông
lên chạy đến bên cạnh Mai Tử kéo tay nàng, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi cái
đồ lừa đảo, cho tới bây giờ ngươi cũng không nói cho ta biết!"
Mai Tử
rất không hiểu: "Cái gì, ta lừa ngươi cái gì?"
Tiêu Kinh
Sơn đương nhiên đã sớm chú ý đến vị tiểu thế tử này cùng nương tử của mình
dường như có quen biết, trong lòng mặc dù có nghi vấn, nhưng trước mắt không
nhắc tới. Bây giờ thấy tiểu thế tử cứ như thế lớn tiếng kéo lấy tay nương tử
của mình, trong mắt loáng qua một tia không vui, nhưng rất nhanh liền che giấu
dưới tròng mắt đen.
Hắn mỉm
cười hỏi nương tử của mình: "Mai Tử, nàng lừa tiểu thế tử khi nào
vậy?" Hắn chính là mỉm cười, nụ cười này mang theo sủng nịch, giống như
đối với đứa bé gây họa nhà mình, nhưng ánh mắt của hắn thì lại như có như không
lướt qua cái tay của Mai Tử đang bị A Mang cầm lấy.
Mai Tử
bị A Mang cầm tay cũng không có bất cứ biểu hiện gì không tự nhiên, thậm chí
nàng giống như còn chẳng cảm thấy như vậy có gì không ổn, chỉ nghi ngờ hỏi lại
A Mang.
Thành
vương gia là nhân vật cỡ nào, hắn đương nhiên là nhìn ra trên người Tiêu Kinh
Sơn tỏa ra tia không vui, với lại dù sao chuyện này như thế nào cũng là con
trai mình quá đáng nên hắn liền tiến lên cao giọng nói: "Làm càn, ngươi
nghịch tử này, nói chuyện nhảm nhí!"
A Mang
lại tràn đầy uất ức, ngẩng đầu nói: "Cha, chính nàng lừa ta! Nàng không
nói cho ta biết nàng đã sớm lập gia đình!"
Lời này
vừa nói ra, mặt Thành vương gia đã đen lại, ngay cả nụ cười nhạt trên mặt Tiêu Kinh
Sơn cũng biến mất không thấy bóng dáng, con ngươi thâm trầm loáng qua một tia
sắc bén.
Lúc này
cuối cùng Mai Tử cũng phản ứng lại, nổi giận hất tay hắn ra, lớn tiếng nói:
"Ta chưa từng lừa ngươi, ngươi không hỏi qua ta a! Ta vốn đến Vân Châu để
tìm phu quân của ta, ngươi cũng biết ta đến đây tìm hắn ."
A Mang
nghe lời này lại càng thêm uất ức: "Ngươi chỉ nói ngươi phải tìm Tiêu Kinh
Sơn chứ chưa từng nói hắn chính là phu quân của ngươi! Với lại, hắn lớn tuổi
hơn ngươi nhiều như vậy, ta làm sao nghĩ được hắn là phu quân của ngươi!"
Lời này
vừa ra, sắc mặt Tiêu Kinh Sơn cũng có chút phát đen.
Chuyện
phát triển đến nước này, Thành vương gia thật cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi
rồi. Hắn cao giọng trách mắng: "Nói bậy cái gì vậy, ngươi nghịch tử này,
còn không trở về với ta."
Vừa nói
hắn vừa hướng Tiêu Ki