
nh Sơn chắp tay, vô cùng áy náy nói: "Khuyển tử từ
nhỏ lớn lên trên tay phụ nhân, quá mức sủng nịch cứ thế thành ra không hiểu lễ
nghĩa, bây giờ còn không có mắt còn đắc tội Tiêu tướng quân!"
Tiêu
Kinh Sơn có thể nói gì? Đương nhiên cũng chỉ có thể chắp tay nói một tiếng
không sao.
Thành
vương gia e sợ nghịch tử nhà mình lại nói ra cái gì kinh người nữa nên vội vàng
vừa xin lỗi vừa cáo lui, còn lặp đi lặp lại nói trở về sẽ nghiêm trị cái tên
nghịch tử này. Trong lòng Tiêu Kinh Sơn đương nhiên hiểu, Thành vương gia đối
với tiểu thế tử này luôn luôn sủng nịch có thừa, nghiêm trị là không thể nào,
hắn chỉ khách sáo nói thế thôi.
Cuối
cùng Thành vương gia kéo lấy A Mang đang cực kỳ phẫn phẫn bất bình uất ức rời
khỏi, doanh trướng to như vậy chỉ còn lại Mai tử đang cúi đầu nắm chặt góc áo
cùng Tiêu Kinh Sơn mặt không biểu tình, không biết đang nghĩ cái gì.
Mai Tử
cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn. Thật ra lúc trước nàng quen biết với A
Mang, bởi vì là giả nam trang nên không có cảm giác gì, đánh một chút nháo một
chút cũng cảm thấy bình thường giống như đang đánh nháo với đệ đệ A Thu nhà
mình. Nhưng bây giờ A Mang lại nói vài câu kia rõ ràng là có ý khác .
Nàng
nhìn trộm Tiêu Kinh Sơn, chắc hắn sẽ không hiểu lầm cái gì chứ? Trời đất chứng
giám, nàng chưa từng làm ra chuyện gì phải xin lỗi hắn a! Nếu hắn không hiểu
lầm thì sao lại đen mặt như vậy, không nhìn nàng, cũng không để ý tới nàng?
Mai Tử
chợt có chút uất ức, đây là chuyện gì, A Mang người kia nghĩ thế nào thì có
liên quan gì đến nàng. Với lại, lúc đó hắn ra đi còn rộng lượng muốn nàng tái
giá, bây giờ cần gì phải bày ra tư thái như vậy.
Tiêu
Kinh Sơn vốn âm trầm nghiêm mặt không nói một lời, lúc này lại thấy nương tử
của mình chu chu cái miệng nhỏ nhắn, sắc mặt lộ vẻ uất ức, cuối cùng cũng không
đành lòng "Khụ" một tiếng phá vỡ không khì trầm tĩnh trong doanh
trướng.
"Đi
đường có tốt không?" Lời này mới xuất ra hắn liền biết mình nói một câu dư
thừa. Mất lừa, Mai Tử còn bị hiểu nhầm là gian tế bị bắt giam, chuyến này làm
sao có thể tốt được đây?
Mai Tử
nhỏ giọng nói: "Gặp phải rất nhiều chuyện a."
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, còn có vài sợi tóc
lòa xòa thì trên mặt lộ ra vẻ thương yêu. Đầu tiên là giơ tay vén tóc cho nàng,
sau đó lại đem tay nhỏ bé của nàng đặt trong lòng bàn tay, mềm giọng nói:
"Không sao, đã trôi qua, chuyến này nàng chịu nhiều cực khổ rồi."
Mai Tử
mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lại lần nữa rơi xuống: "Người ta đợi
chàng một năm cũng không thấy một chút tin tức nào của chàng nên mới đi ra
ngoài tìm a. Dọc đường đi thứ này thứ nọ dọa ta sợ muốn chết." Hôm nay
thật vất vả mới tìm được hắn, hắn lại dùng sắc mặt như thế nhìn nàng.
Trong lòng
Tiêu Kinh Sơn càng đau, cuống quít đem nàng ôm vào lòng, không ngừng lên tiếng
trấn an nói: "Ngoan, đừng khóc, đều tại ta không tốt, là ta không
tốt."
Mai Tử
được hắn dỗ dành như vậy trong lòng nhất thời ấm áp, nhưng lập tức sợ hãi cùng
cực khổ phong sương mưa tuyết dọc đường đi lại vọt lên. Nàng dứt khoát lấy tay
đấm vào lồng ngực hắn khóc ròng nói: "Là chàng không tốt, chàng cái người
độc ác này, cứ thế bỏ ta lại, còn muốn ta tái giá, sao chàng có thể như
vậy!"
Hối hận
cùng áy náy đan xen trên khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Kinh Sơn, hắn trầm mặc
mặc để Mai Tử đấm, thật lâu sau mới nói: "Xác thực là ta không tốt."
Tiêu
Kinh Sơn không nói thì thôi, nói rồi lại càng gợi lên uất ức trong lòng Mai Tử.
Hắn
ngay cả một bóng lưng cũng không để lại cho nàng, chỉ để lại một phong thư lạnh
như băng cùng một câu muốn nàng tái giá. Nàng ở trong thôn đợi một năm, đợi đến
khi hoa tàn lại nở, đợi đến khi hè qua đông đến lại qua một năm hoa liễu theo
gió bay đi, nhưng lại không đợi được một chút tin tức nào của hắn!
Nhớ tới
việc này, Mai Tử từ trong lòng hắn ngẩng đầu, uất ức nhìn hắn: "Lúc ta gả
cho chàng liền không nghĩ tới người khác nữa, lúc đó chàng thật sự nghĩ ta sẽ
tái giá với người khác sao? Mặc dù ta không có nhiều kiến thức, nhưng cũng biết
cái gì gọi là tam tòng tứ đức, chàng nói những lời đó thì xem ta là cái gì hả
?"
Nàng
uất ức nâng mắt bất an chờ đợi, nhớ tới một đường kinh sợ nguy hiểm lại nhịn
không được mang theo nức nở, gục đầu xuống buồn bã nói: "Hay là, chàng căn
bản muốn ta tái giá để không còn gì vướng bận, đi tìm người khác tốt hơn?"
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn sờ hai má có chút gầy gò của nàng: "Mai Tử, nàng tức giận
nên mới nói những lời này mà thôi, nàng biết ta sẽ không ."
Mai Tử
lại cắn môi, con ngươi rưng rưng mang theo giọt nước mắt trong suốt nhìn hắn:
"Ta không biết, ta cái gì cũng không biết! Chàng người này, ta đoán không
ra, cái gì ta cũng không hiểu được! Ta làm thế nào cũng không hiểu, nếu ta gả
cho người khác thì chàng một chút cũng không để ý sao? Chàng thực sự muốn ta
tái giá với người khác sao?"
Con
ngươi sâu không thấy đáy của Tiêu Kinh Sơn nhìn kỹ nàng, trầm mặc lắc lắc đầu:
"Ta không muốn."
Ngón
tay thô lệ của hắn nhẹ nhàng vô ý thức cọ