
đây
sưởi ấm chút đi."
Nam tử
áo trắng đã nói như thế, Mai Tử nhất thời cảm thấy trời cũng lạnh, thế là
ngượng ngùng nói: "Cám ơn huynh, vậy ta cũng không khách khí." Vừa
nói vừa ngồi xuống cạnh đống lửa.
Lửa
cháy lên rừng rực, Mai Tử đưa tay hơ lửa, rất nhanh liền cảm thấy cả người ấm
áp hơn rất nhiều. Nam tử áo trắng ngẩng đầu cười nói với A Mang: "Tiểu
huynh đệ không lại đây cùng nhau sưởi ấm sao?"
A Mang
cứng đờ đánh giá nam tử áo trắng, kiêu căng nói:
"Ta không sợ lạnh."
Mai Tử
thấy hắn nói thế, ở bên tiếp lời: "Hắn a, chính là làm ra từ đá, xác thực
không sợ lạnh."
A Mang
trợn mắt nhìn Mai Tử một cái, tìm một chỗ sạch sẽ xa đống lửa ngồi xuống.
Mai Tử
đã từng gặp qua người nướng thịt thỏ thơm lừng này nên nhất thời cảm thấy thân
thiết hơn nhiều, liền cùng nam
tử áo trắng nói chuyện vài câu. Nam tử áo trắng nói chuyện không nhiều lắm,
nhưng nụ cười rất ôn nhu, hơn nữa lại tuấn lãng, cả người dưới ánh trăng giống
như một khối bạch ngọc.
Nam tử
áo trắng nướng xong thịt thỏ, hắn cẩn thận xé một khối đưa cho Mai Tử. Mai Tử
có chút ngượng ngùng nhận lấy, nam tử áo trắng khước thuyết: "Một mình ta
ăn không hết ,để qua ngày mai thì ăn không ngon. Còn nữa ——" hắn ý vị sâu
xa nhìn Mai Tử một cái: "Theo quy củ quê nhà, ở bên ngoài săn bắn, nếu gặp
được người lạ phải chia cho đối phương một ít."
Mai Tử
nghe nam tử áo trắng nói như thế, chợt nhớ tới lúc đó nam nhân nhà mình cũng
từng chia cho người đi săn trong rừng một cái tay gấu, như thế càng thêm cảm
thấy thân thiết vô cùng, lập tức nói cảm ơn rồi cười tiếp lấy.
Nàng
xác thực là đói, mấy ngày nay ăn gió ngủ ngoài đồng cũng không được ăn cơm thật
ngon, thịt thỏ này vừa tươi ngon lại vừa nóng, ăn vào miệng lại rất thơm, nuốt
xuống bụng lại rất ấm, Mai Tử ăn không ngừng miệng.
A Mang
một bên thấy vậy, nhíu mày bất mãn nói: "Người xa lạ cho ngươi cái gì
ngươi cũng ăn hết sao? Thật là không biết trời cao đất rộng!"
Mai Tử
khó chịu nhìn A Mang một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi có muốn ăn một chút
không?"
A Mang
khinh thường quay đầu: "Ta không đói."
Nam tử
áo trắng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu niên A Mang chỉ cười mà không nói.
Mai Tử ngượng ngùng nhìn nam tử áo trắng cười hì hì, giải thích nói: "Có
lẽ hắn thực sự không đói."
Nam tử
áo trắng hiểu ý gật đầu: "Ta hiểu."
Mai Tử
đỏ mặt, nàng đương nhiên nói dối, bởi vì vừa rồi nàng rõ ràng thấy cổ họng A
Mang chuyển động. Đây…..đây là nuốt nước miếng đúng không?
Mai Tử
không khỏi âm thầm đoán, A Mang bên cạnh có phải cũng đói bụng bụng kêu rột rột
hay không? Nếu như vậy, mình một người ngồi ở đây ăn thịt thỏ nướng có phải là
có chút quá đáng hay không?
Nam tử
áo trắng nhàn nhạt cười, liếc nhìn Mai Tử: "Sao vậy, không ngon à?"
Mai Tử
vội vàng lắc đầu xua tay: "Không có không có, ăn rất ngon!"
Nam tử
áo trắng gật đầu: "Vậy thì tốt."
Mai Tử
linh lợi nhìn A Mang một cái, nghĩ thầm người này thật là sĩ diện làm khổ cái
thân, ta không thèm quản ngươi nữa.
Nam tử
áo trắng cũng xé một miếng thịt thỏ tự ăn, hắn mặc áo trắng, ăn rất ưu nhã, ưu
nhã đến mức Mai Tử đỏ mặt hổ thẹn.
Mai Tử
ăn no, lại tìm nước rửa tay một cái, lúc này mới chạy đến chỗ cũ đem bọc hành
lý cùng chăn nhỏ và quần áo lại đây, ở bên đống lửa tìm một chỗ sạch sẽ rồi
nhìn nam tử áo trắng cười nói: "Tối nay chúng ta phải nhờ đốm lửa này của
huynh rồi."
Nam tử
áo trắng gật đầu cười.
Mai Tử
thấy A Mang bên cạnh còn ngồi ở đó bày ra khuôn mặt bất mãn, vẫy vẫy hắn nói:
"Ngươi cũng mau lại đây ngồi đi, bên kia lạnh lắm, ngươi không sợ bị cảm
lạnh sao?"
A Mang
chưa bao giờ đốt lửa, không biết vì sao.
A Mang
đen mặt nhìn Mai Tử, không vui nói: "Mà thôi, để ngươi không bị người bán
đi, ta không thể làm gì khác hơn là lại đây." Vừa nói vừa kiêu căng nhìn
chằm chằm nam tử áo trắng.
Mai Tử
nhìn A Mang rời khỏi đi về chỗ cũ rồi nhìn nam áo trắng cười trừ nói:
"Huynh đừng để ý, thật ra hắn tốt vô cùng, chẳng qua tính tình hơi hỏng
một chút, mồm miệng hơi độc một chút mà thôi."
Nam tử
áo trắng gật đầu: "Ta hiểu."
Hắn cúi
đầu khều khều đống lửa, sau đó giống như sực nhớ ra cái gì, hỏi: "Ta và cô
nương mặc dù bèo nước gặp nhau, nhưng hai lần gặp cũng coi như là có duyên. Hôm
nay ta mạo muội hỏi một chút, lai lịch A Mang, cô nương có biết không?"
Mai Tử
thấy nam tử áo trắng hỏi việc này, mờ mịt lắc lắc đầu: "Ta không biết, chỉ
biết hắn họ Triệu, nhủ danh là A Mang." Nhưng nàng lập tức cười giải
thích: "Thật ra lai lịch gì đó không quan trọng, ta thấy hắn mặc dù độc
mồm độc miệng, nhưng đáy lòng không hư."
Lúc đầu
nam tử áo trắng chợt nhíu mày, sau đó lập tức nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
"Cô nương nói vậy cũng đúng"
Sau đó,
A Mang vừa hay dắt lấy hai con ngựa lại đây, thấy nam tử áo trắng cùng Mai Tử
đang nói đùa, sắc mặt nhất thời khó coi, mang theo chế nhạo nói: "Các
ngươi thân thiết quá ha!"
Nam tử
áo trắng đương nhiên không tính toán gì với A Mang, chỉ là cười nhìn Mai Tử gật
gật đầu, mỗi người chọn một chỗ sạch sẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Mai Tử cũng
ôm chăn nhỏ củ