pacman, rainbows, and roller s
Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327484

Bình chọn: 8.5.00/10/748 lượt.

ạc

trắng áp sát trong lòng , xác định bạc trắng vẫn còn.

Người

kia liền dựa theo ánh trăng quan sát Mai Tử một phen, chỉ thấy đầu tóc nàng rối

bù, mặt dơ bẩn, áo tồi tàn, mang theo một cái mũ rách không biết lấy ở đâu ra,

bộ dạng này chính là bộ dạng của ăn mày a, thế là đau đầu hỏi: "Rốt cuộc

ngươi là người gì a, một nữ nhân sao lại đơn độc ở đây một mình? Còn biến thành

bộ dạng giống quỷ thế này?"

Mai Tử

xoa xoa nước mắt, hừ hừ nói: "Liên quan gì đến ngươi, ngươi trả lừa cho

ta!"

Người

kia gãi gãi đầu: "Ta thấy cũng chưa thấy qua lừa của ngươi, chuyện này

liên quan gì đến ta!"

Sau đó

Mai Tử cũng từ từ tỉnh táo lại, nàng biết mình kéo người ta lại đòi lừa cũng

thật vô lý. Lừa bị kinh hách tuy có thể có quan hệ với người này, nhưng nàng

cũng không thể đổ hết lên đầu người ta.

Nàng

nghĩ thông suốt, liền cúi đầu mất nhuệ khí ngồi xổm xuống, lần nữa nhặt bọc

quần áo mình làm rơi trên mặt đất lên, xoay đầu hướng bìa rừng bên ngoài mà đi.

Bạc trắng còn đây, lừa tuy chạy mất, nhưng nàng còn có một đôi chân, dù sao đây

cách kinh thành cũng cỡ bảy tám ngày, dựa vào đôi chân của nàng, luôn có thể đi

tới .

Người

kia thấy Mai Tử mang bọc quần áo lên muốn đi, ngược lại lại kéo lấy nàng nói:

"Ngươi khoan đi đã, ngươi phải nói rõ ràng."

Mai Tử

rất từ từ liếc hắn một cái, không vui nói: "Nói rõ ràng cái gì? Nói rõ

ràng lừa của ta bị ngươi dọa chạy mất sao?"

Người

kia bị nàng nói ngẹn lời, từ từ nói: "Này, ta chưa bao giờ thiếu người

khác cái gì! Nếu ta làm lừa của ngươi bị kinh hách chạy mất thì ta đền cho

ngươi một con khác là được!"

Mai Tử

"Hừ" một tiếng: "Mới thì thế nào, dù sao cũng không phải là lừa

của ta, ta chỉ muốn lừa của ta thôi."

Lần này

người kia xụ mặt xuống, giọng điệu cũng không vui: "Trong rừng đen thùi

lùi như vậy, ta biết lừa của ngươi chạy đi đâu mà tìm!"

Mai Tử

bất đắc dĩ nói: "Cho nên ta mới không cần ngươi đền nữa, tự ta đi bộ cũng

được, ngươi không cần đền ta." Vừa nói lại vừa muốn xoay người đi ra

ngoài.

Người

kia vội vàng kéo ống tay áo Mai Tử, hỏi: "Ta đã nói, ta chưa bao giờ thiếu

người khác cái gì. Hôm nay mặc dù không thể giúp ngươi tìm lại lừa, nhưng những

thứ khác cũng có thể giúp ngươi một chút. Xem ra ngươi đang muốn đi đâu đó, có

cần ta giúp ngươi cái gì không."

Mai Tử

quay đầu, liền lấy ánh trăng quan sát thần sắc của hắn, thấy khuôn mặt hắn non

nớt thanh tú ngược lại đầy vẻ thành thực, liền thở dài nói: "Ta thấy ngươi

cũng không phải người xấu. Ngươi không phải người xấu, đương nhiên ta không thể

không biết đạo lý mà bắt đền ngươi như vậy được. Bây giờ ta muốn lên kinh nghĩ

cách gặp hoàng thượng, ngươi không có cách nào giúp ta đâu."

Người

kia nghe lời này, con ngươi thiếu chút rơi xuống đất, lại quan sát Mai Tử lần

nữa: "Gặp hoàng thượng? Ngươi?"

Mai Tử

gật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn lên kinh gặp hoàng thượng."

Người

kia vỗ vỗ trán, lắc đầu nói: "Ngươi gặp hoàng thượng làm gì?"

Mai Tử

nghiêm túc giải thích: "Thật ra ta cũng không nhất định phải gặp hoàng

thượng, ta chỉ muốn tìm Hoàng thượng đế hỏi về một người, hắn tên là Lỗ Cảnh

An."

Mắt

người kia lại trợn lớn hơn vài phần, cà lăm hỏi: "Ngươi…ngươi tìm hắn làm

cái gì? Ngươi là cái gì của hắn?"

Mai Tử

tìm Lỗ Cảnh An dĩ nhiên là muốn hỏi tung tích nam nhân nhà mình, nhưng lời vừa

ra đến miệng, chợt nhớ trang phục mình đang mặc, vẫn không nên nói trắng ra thì

tốt hơn, thế là liền mơ hồ nói: "Ta không phải là gì của hắn cả, ta chỉ gặp

qua hắn một lần. Hôm nay tìm hắn là muốn hỏi thăm một chuyện."

Người

kia tiêu hóa lời của Mai Tử một phen, cuối cùng hiểu: "Ngươi tìm Lỗ Cảnh

An để hỏi thăm chuyện gì đó, cho nên mới lên kinh để tìm Hoàng thượng, bởi vì

ngươi cảm thấy gặp Hoàng thượng là có thể tìm được Lỗ Cảnh An?"

Mai Tử

gật đầu bổ sung: "Đúng vậy. Thật ra ta cũng không cần thiết phải tìm Hoàng

thượng, nhưng chỉ cần đến kinh thành, chỗ đó chính là địa bàn của hoàng thượng,

nên tìm Lỗ Cảnh An sẽ không khó. Ta biết Lỗ Cảnh An có quen biết với hoàng

thượng."

Người

kia suy nghĩ một phen, chợt cười, vỗ bắp đùi nói: "Ai u, ngươi cũng thật

là đần, may mắn ngươi gặp được ta, nếu không lần này uổng công đi một chuyến

rồi!"

Mai Tử

thấy hắn nói như thế, vội vàng hỏi: "Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi biết Lỗ

Cảnh An ở đâu?"

Người

kia thần bí nói: "Mặc dù không quen biết lắm, nhưng đại khái là biết. Hắn

là đương kim cánh trái Đại tướng quân, bây giờ đang mang quân đóng ở Vân Châu,

ngươi mạo hiểm chạy đến kinh thành, chắc chắn sẽ tốn công vô ích!"

Mai Tử

nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Bây giờ hắn không ở kinh thành? Nếu ngươi

biết Lỗ Cảnh An, vậy ngươi có biết ——" Mai Tử nuốt nước miếng, khẩn trương

hỏi: "Ngươi biết người tên là Tiêu Kinh Sơn không?"

Người

kia nhìn Mai Tử, gật đầu nói: "Đương nhiên biết, Tiêu Kinh Sơn cũng ở Vân

Châu."

Mai Tử

nghe vậy kích động không chịu nổi, tiến lên nắm tay áo người kia, lớn tiếng

nói: "Vân Châu ở đâu?"

Người

kia cúi đầu cẩn thận nhìn tay áo bị Mai Tử nắm: "Này, Tiêu Kinh Sơn là gì của

ngươi, vì sao ngươi lại k