
ích động như vậy?"
Mai Tử
biết mình luống cuống, vội vàng bỏ ống tay áo hắn ra, nhìn hắn áy náy cười nói:
"Ngươi mau nói cho biết ta a, Vân Châu ở đâu?"
Người
kia lúc này nhìn ánh mắt Mai Tử mà suy tư, nhưng hắn vẫn sờ cằm nói: "Vừa
hay ta muốn đi Vân Châu, nếu ngươi muốn đi, ta có thể dẫn ngươi đi theo đến
đó."
Mai Tử
nghe vậy đương nhiên vui vẻ cực kỳ: "Thật là tốt quá, vậy ta cùng đi với
ngươi! Lúc nào ngươi lên đường, bây giờ sao?"
Người
kia không vui liếc Mai Tử một cái: "Bây giờ? Thôi đi, bị ngươi quấy nãy
giờ, tung tích ta hoàn toàn bị bại lộ rồi, trước tiên ta tránh ở đây một chút
đã rồi nói sau!"
Dù sao
bây giờ trời còn chưa sáng, Mai Tử dứt khoát cùng người kia ngồi dưới gốc cây
chờ trời sáng. Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, lúc này Mai Tử
mới biết người này họ Triệu, cùng tuổi với Mai Tử.
Hắn nói
rất rõ ràng: "Nhủ danh của ta là A Mang, ngươi cứ gọi ta như vậy là
được."
A Mang
quả nhiên cùng tuổi với Mai Tử, hai người nói chuyện một hồi, lúc này mới phát
hiện thế nhưng lại sinh cùng tháng nữa, thế là cảm thấy thân thiết hơn vài
phần.
A Mang
là người rất có chủ kiến, đầu tiên là chán ghét phê bình quần áo Mai Tử một
phen, sau đó lại phê bình Mai Tử dơ bẩn, nhìn lại lại ngu mà ngây ngô. Mai Tử
xem xét quần áo trên người hắn, biết đó đều là vải tốt, thế là đối với sự phê
bình của hắn chỉ nghe thôi chứ cũng không để ý.
Hai
người vẫn ngồi ở đó chờ đến sáng, lúc này mới đứng dậy bắt đầu đi ra ngoài. Lúc
đi qua trấn nhỏ tiếp theo, A Mang mua hai con ngựa, mình lấy con lớn còn cho
Mai Tử một con lùn một chút . Con ngựa của Mai Tử mặc dù nhỏ thấp một chút,
nhưng đối với Mai Tử mà nói vẫn rất cao, Mai Tử lên không được, chỉ có thể hì
hục bò lên. A Mang ngứa mắt, liền đi lại đỡ nàng, vừa đỡ vừa chán ghét nói:
"Ngươi thật là bẩn chết đi được!"
Đỡ Mai
Tử xong rồi, hắn còn móc ra cái khăn chùi chùi tay.
Mai Tử
không để ý, con ngựa này có thể coi là ngoan thuận, ngồi ở phía trên cũng thấy
mới lạ. Mặc dù Mai Tử vẫn không nhịn được nhớ về con lừa nhỏ nhà mình, nhưng mà
xung quanh trống không, con lừa chắc là không tìm được rồi, cũng chỉ có thể
mong nó được một người tốt bụng thu dưỡng. Còn nữa, nghĩ đến bây giờ cuối cùng
cũng có tin tức xác thực của Tiêu Kinh Sơn, đến Vân Châu là có thể gặp hắn,
trong lòng nàng càng thêm vui mừng hưng phấn .
Mai Tử
theo A Mang đi mấy ngày, phát hiện A Mang này thật là cổ quái, dọc đường đi hắn
luôn tìm con đường nhỏ, hơn nữa ban ngày cũng chẳng tìm chỗ trọ, chỉ ở bên
ngoài dã túc, làm hại Mai Tử chỉ có thể tranh thủ thời gian đi qua trấn nhỏ mà
mua một cái chăn nhỏ để đắp.
Mai Tử
oán trách, ai dè A Mang không vui trừng nàng một cái: "Dáng vẻ ngươi dơ
bẩn như vậy, vào thành ở trọ không sợ dọa người ta chạy mất à? Người khác còn
cho chúng ta là thổ phỉ đấy!"
Mai Tử
rụt rụt cổ, nàng cảm thấy A Mang nói thật chẳng có đạo lý gì cả, bởi vì trước
kia nàng cũng mang dáng vẻ này đi trọ cho tới bây giờ cũng chưa đem ai dọa chạy
mất. Nhưng Mai Tử cũng không dám phản bác, nàng nhận ra A Mang mặc dù hung dữ,
nhưng lại là người tốt, một người tốt như vậy cố ý giấu giếm cái gì đó, nhất
định hắn có lý do của mình.
Tuy Mai
Tử rời khỏi núi lớn chịu cũng không ít cực khổ, nhưng ít nhất nàng còn có thể
tự làm chủ, muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống..., đến tối dĩ nhiên còn có thể
tìm phòng trọ để nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ lại không thể làm chủ rồi, A Mang
này, gấp rút lên đường thật là kỳ quái, hoặc liều mạng chạy về phía trước, hoặc
nghỉ ngơi cả ngày trong rừng không chịu đi.
Thật sự
Mai Tử không thể nghĩ được chuyện gì đang xảy ra, hỏi hắn lại chỉ nhận được một
ánh mắt xem thường, thế là chỉ có thể đem nghi vấn nuốt vào trong bụng, ngoan
ngoãn theo sát thiếu niên A Mang này, sau đó gấp rút lên đường. Trong lúc gấp
rút lên đường, thỉnh thoảng Mai Tử phát hiện có mấy bóng người lén lút theo
sau, thế là nàng cẩn thận nói với A Mang, ai dè A Mang không để ý chút nào nói:
"Ngươi để ý nhiều như vậy làm gì?"
Mai Tử
bị quát, chỉ có thể sờ sờ cái mũi.
Đêm
nay, hai người đã đến huyện kế thành Vân Châu, chỉ cần đi một ngày nữa là đến
Vân Châu rồi. Mai Tử rất hưng phấn, thúc giục A Mang có thể đi nhanh một chút
hay không. A Mang thong thả ung dung nhìn Mai Tử một cái: "Muốn đi thì
ngươi đi đi."
Mai Tử
nhất thời tức giận: "Ta không biết đường." Đường đi đến Vân Châu rất
vắng vẻ hoang lương, muốn tìm người hỏi đường một chút cũng không có.
A Mang
đắc ý nói: "Đã vậy ngươi giục cái gì mà giục."
Mai Tử
chà chà cái miệng nhỏ nhắn, chỉ có thể dắt dây cương theo sau A Mang tìm chỗ
nghỉ ngơi.
A Mang
lấy rượu và chân gà hôm qua mua ở trấn còn dư trong bọc hành lý ra, ngồi ổn
định rồi bắt đầu ăn. Mai Tử cũng lật đi lật lại bọc quần áo của mình, phát hiện
chỉ còn lại hai cái bánh bao, thế là liền lấy nước lạnh bắt đầu gặm.
A Mang
đang ăn ngon lành, chợt thấy Mai Tử gặm bánh bao, liền chìa ra trước mặt nàng,
bộ mặt giống như bố thí nói: "Cho ngươi một ít này."
Mai Tử
cúi đầu liếc nhìn cái đùi gà hắn đưa tới