
, lắc
lắc đầu nói: "Không sao, ta ăn cái này được rồi, ngươi chỉ còn lại một cái
đùi gà, nên giữ cho mình ăn đi."
A Mang
thấy nàng không cảm kích, bĩu môi khinh thường nói: "Quả nhiên là đồ nhà
quê."
Mai Tử
nhìn hắn cười, gật đầu nói: "Ngươi nói thật không sai, ta chính xác là từ
nông thôn đến, hơn nữa là từ núi xuống."
A Mang
nhất thời không nói nên lời, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Mai Tử một cái, ngữa cổ
uống một hớp rượu lớn.
Mai Tử
ăn xong hai cái bánh bao, cảm thấy còn chưa no lắm, nhưng bây giờ cũng không
còn gì để ăn, chỉ có thể chờ ngày mai đi vào trấn mua gì đó lấp bụng thôi.
Hai
người ăn cơm xong, Mai Tử lại đi xung quanh hái cỏ cho
ngựa, mà A Mang thì lại gác chân lên ngồi một bên nhìn Mai Tử làm việc. Mai Tử
biết hắn luôn luôn giữ bộ dạng thiếu gia, nghĩ đến con ngựa mình đang cưỡi là
hắn mua, đương nhiên nàng cũng không nói gì thêm, khéo léo phục vụ
ngựa ăn cỏ uống nước.
Làm
xong việc này, xung quanh đã tối mù, Mai Tử lấy quần áo của mình ra trải lên
thảm cỏ, lại từ bọc quần áo lấy ra cái chăn mới mua trước đó vài ngày, cả người
cuộn thành một đống nhỏ dựa vào gốc cây bắt đầu ngủ.
A Mang
áo đơn mỏng, nhưng hắn dường như không sợ lạnh, tùy tiện dựa vào một gốc cây
nhắm mắt lại.
Mai Tử
đã quen với việc A Mang ngủ như thế, lúc đầu còn kỳ lạ nhưng nhìn hoài cũng
quen. Thật ra mấy ngày nay, A Mang mặc dù nói chuyện rất khó nghe, tính tình
lại có chút cổ quái, nhưng dầu gì hắn đối với nàng cũng không sai, vì vậy bây
giờ có người này bên cạnh Mai Tử không hiểu vì sao lại cảm giác có thêm vài
phần an toàn.
Mai Tử
rất nhanh ngủ say. Đã rất lâu rồi Mai Tử không nằm mơ, có lẽ là quá mệt mỏi nên
tối nay nàng mới nằm mơ. Trong mơ có mùi thịt nướng phiêu đãng trong không
trung, nàng vội vã đi theo mùi thơm, kết quả lại thấy Tiêu Kinh Sơn trong tay
đang cầm một con thỏ nướng hướng về phía nàng. Nàng vội vã chạy qua, lập tức
nhào vào lòng Tiêu Kinh Sơn, vui vẻ kêu lên: "Ta đói muốn chết rồi, chàng
nhanh nhanh cho ta ăn đi."
Tiêu
Kinh Sơn quan tâm xé thịt thỏ, từng miếng từng miếng đút nàng ăn. Nhưng miệng
Mai Tử không biết bị cái gì mà mở không ra, nàng cố gắng mở mở, nhưng mà không
ăn được gì cả.
Nước
mắt nàng gấp đến độ chảy xuống, ôm lấy lồng ngực Tiêu Kinh Sơn nói: "Ta
muốn ăn thỏ nướng, ta muốn ăn!"
Tiêu
Kinh Sơn một câu cũng không nói, lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi nâng chân muốn
rời khỏi.
Mai Tử
cả kinh sợ hãi kêu to: "Chàng mau trở lại, mau trở lại."
Nhưng
bóng dáng Tiêu Kinh Sơn lại mờ dần mờ dần, rất nhanh biến mất giữa rừng.
Mai Tử
kích động bật ngồi dậy, nắm lấy cái chăn trong tay, lúc này nàng mới biết mình
đang nằm mơ. A Mang bên cạnh sớm bị đánh thức, bất mãn lầm bầm nói: "Khuya
khoắt, ngươi gọi cái gì vậy?"
Mai Tử
thật lâu mới ổn định được tinh thần, nghĩ đến Tiêu Kinh Sơn cùng thỏ nướng
trong mơ, chợt cảm thấy mình giống như ngửi được một trận mùi thịt nướng. Nàng
cho là mình còn đang nằm mơ, dùng sức lắc lắc đầu, ai dè mùi thịt nướng vẫn còn
ở đây, hơn nữa càng ngày càng nồng.
Sau đó
A Mang cũng ngửi thấy, nhăn mày nói: "Là ai nữa vậy?"
Mai Tử
vốn chưa ăn no, bây giờ ngửi thấy mùi thỏ nướng càng cảm thấy bụng bắt đầu rột
rột kêu, đứng dậy nói: "Ta không ngủ được, không bằng đi xem thử mùi này
từ đâu đến đi?"
A Mang
không động đậy nói: "Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, chọc phải chuyện phiền
phức đừng trách ta không nhắc ngươi."
Mai Tử
nhìn rừng rậm tối tăm xung quanh một cái, xoa xoa miệng, gặm góc chăn của
mình không lên tiếng. A Mang không đi với nàng, một mình nàng đâu dám đi ra
ngoài xem a.
A Mang
quay đầu qua liếc dáng vẻ đáng thương của nàng, sau đó nhắm mắt lại ngủ, nhưng
ngủ một hồi, chợt mở hé mắt rồi đứng lên, khó chịu nói: "Thật là không
chịu nổi ngươi! Đi thôi, đi xem một chút."
Mai Tử
nghe lời này mắt liền phát sáng, ngay lập tức nhảy lên.
Hai
người xuyên qua bụi cỏ cùng lá vàng, mùi thơm càng lúc càng nồng, dần dần thấy
được ánh lửa, thuận theo ánh lửa đi qua, liền thấy trong rừng có một khoảng đất
trống. Trên khoảng đất trống có một nam tử áo trắng trong tay cầm lấy một cành
cây khô, trên cành cây có xiên một con thỏ.
Lúc này
thịt thỏ đã được nướng đến phát giòn, có vài giọt dầu nhỏ ra từ thịt thỏ, rơi
xuống làm ngọn lửa rừng rực cháy lên, phát ra thanh âm tí tách.
Mai Tử
cảm thấy nam tử áo trắng kia nhìn quen mắt, đợi đến lúc quan sát kỹ mới bừng
tỉnh nhớ ra nói: "Ta đã gặp qua huynh, huynh từng mua thịt heo rừng nhà
ta."
Nam tử
áo trắng vẫn cúi đầu chăm chú nướng thịt, dường như không để ý tới Mai Tử và A
Mang đến gần, lúc này nghe Mai Tử nói thế, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Mai Tử ôn
nhu cười một tiếng: "Trí nhớ của cô nương không tệ, chúng ta đã từng gặp
nhau."
A Mang
bên cạnh lạ lùng nhìn nam tử áo trắng một chút, lại nhìn Mai Tử chế nhạo nói:
"Ngươi quen biết thực nhiều người a."
Mai Tử
biết hắn luôn nói móc khóe như vậy nên cũng chẳng để ý gì tới hắn, hỏi nam tử
áo trắng: "Sao huynh lại ở đây?"
Nam tử
áo trắng ôn nhu cười, nói Mai Tử ngồi xuống: "Bây giờ trời lạnh, lại