
i vì ta là tiểu nữ tử liền đổi ý."
Lệ Hướng Phong khẽ cười một tiếng. Cái gì mà tiểu nữ tử chứ? Thật buồn cười
"Thế nào? Tại sao không nói lời nào, quả nhiên ngươi chỉ muốn dùng mấy câu
nói đuổi ta!" Đông Ngưng Song thấy Lệ Hướng Phong thăm trứ cười, nửa câu cũng không chịu nói, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất lên án.
Lệ Hướng Phong thực sự bại trong tay cho nàng , không nghĩ tới nàng có thể lập tức cậy mạnh, lập tức giả bộ đáng thương, công kích hắn
"Nếu ta đáp ứng ngươi, liền nhất định làm được, tuyệt đối sẽ không bởi vì
ngươi là tên " tiểu nữ tử " mà cố ý qua loa cho xong." Lệ Hướng Phong
nhạo báng mà nói.
"Ta là tiểu nữ tử có cái gì không đúng?
Ngươi làm gì cười ta?" Mặc dù thật cao hứng vì không phải hắn thuận
miệng đáp ứng, nhưng Đông Ngưng Song vẫn nghe ra trong giọng nói của
hắn có sự giễu cợt, hơn nữa vô cùng bất mãn.
"Ha hả! Không
có gì không đúng, coi là ta sợ tiểu nữ tử này đi , được không?" Đối mặt
với nàng, Lệ Hướng Phong nhanh chóng đầu hàng.
Đông Ngưng
Song nghe vẫn không phục, vốn định thưởng hắn một cái liếc mắt, muốn hắn tự thu xếp cho ổn thoả, nhưng nàng liếc mắt nhìn về phía Hồ Tử, ngạc
nhiên, trên mặt đột nhiên dâng lên sự e ngại.
Nhìn hắn hại nàng ở trước mặt mọi người thật xấu xí!
"Ghét, đều là ngươi ! Người ta không muốn để ý đến ngươi." Nàng không nhịn
được oán trách, chân dẫm một cái, thân thể uốn éo một cái, bất kể những
ánh mắt phía sau lưng , vừa xấu hổ vừa giận mà hướng vào phòng
"Ha ha. . . . . ." Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Lệ Hướng Phong cuối cùng cũng không nhịn được cười to ra ngoài.
Lệ Hướng Phong vừa đươc thủ hạ thông báo, xác định Đông Tiến Thần mang
nhóm quan binh lớn tấn công hướng núi Yến Mã, lập tức theo Cao Thiên
Hải ước định động thân lên đường.
Nhiệm vụ của hắn vô cùng
quan trọng, không chỉ liên quan đến việc hắn có thể báo thù cho cha hay
không, mà trên thực tế hắn cũng muốn Đông Tiến Thần bị xử phạt, lấy lại
đạo lý.
Lúc đi hắn cũng không đặc biệt hướng Đông Ngưng Song nói lời từ biệt, chỉ nói cho Hồ Tử một tiếng, không kinh động bất luận
kẻ nào liền rời đi.
Mà Đông Ngưng Song được Hồ Tử nói cho
mới biết hắn đã đi ra cửa. Nghe được tin hắn rời đi , nàng khó nén vẻ
đau buồn mặt, hơn nữa cảm giác mình rất vô dụng, hắn mới rời đi một
ngày, nàng liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm, trong lòng rất đau
khổ. Buổi trưa, Đông Ngưng Song lười biếng ngồi ở đại sảnh ngẩn người, Hồ Tử đột nhiên chạy tới trước mặt nàng.
"Đông cô nương, đại ca ra cửa trước phân phó ta, muốn ta tùy cơ ứng biến, bảo nàng và Nghênh Xảo cô nương không được chạy loạn"
Mặc dù
người trong sơn trại ở lại trong huyện không nhiều lắm, nhưng lúc gần đi Lệ Hướng Phong vẫn dặn dò Hồ Tử phải chú ý tình huống bên ngoài, một
khi có gió thổi cỏ lay, cảm giác có cái gì không đúng, nhất định phải
vội vàng thông báo cho mọi người.
"Một mình ngươi đi ra ngoài an toàn sao? Hồ Tử." Đông Ngưng Song lo lắng cho Hồ Tử.
"Ngươi yên tâm, Đông cô nương, ta đi trên đường không ai có thể nhận ra." Hồ
Tử nhe răng cười một tiếng, tuyệt không lo lắng mình sẽ bị quan
binh đuổi bắt.
Hắn không đem bọn quan binh đặt ở trong mắt, là bởi vì Lệ Hướng Phong sớm nhìn ra mọi người trốn ở núi Yến Mã đều
là dân thường, tuyệt đối không vi phạm pháp lệnh , vì vậy mỗi lần tấn
công Đông Tiến Thần, trừ Lệ Hướng Phong ra, những người còn lại ai cũng
dùng khăn trùm đầu che lại khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt để phân biệt ánh sáng.
Chứng minh tốt nhất, chính là khi quan phủ truy nã chỉ có bức hoạ Lệ Hướng Phong.
Mà Lệ Hướng Phong làm như thế là có mục đích, chính là hi vọng những tương lai người này trở lại phố phường, quan phủ không để lại bất kỳ đại án
nào.
"Là thế thật không?" Đông Ngưng Song không an tâm, gọi tỳ nữ, "Nghênh Xảo, ngươi cùng đi với Hồ Tử."
Từ nhỏ Nghênh Xảo theo nàng coi như cũng có chút thông minh, nếu là có chuyện cần ứng phó, nàng ta sẽ giúp được.
Nghênh Xảo rất thích nghe theo lời của tiểu thư ."Được, tiểu thư." Mặc dù chỉ
có ngắn ngủn ba, bốn ngày, nhưng đối với Hồ Tử, nàng có ấn tượng tốt vô cùng, rất thích người đàng hoàng như hắn.
Hồ Tử cũng như vậy, nếu cùng nàng nói chuyện thì nói chẳng bao giờ hết, "Tốt! Đông cô nương, vậy chúng ta ra cửa."
Đợi bọn họ ra khỏi cửa, Đông Ngưng Song lại khôi phục bộ dáng ngây ngốc
Nàng thật hận mình tại sao lại là nữ tử? Nếu như nàng không phải là nữ tử,
lúc này nàng có thể theo Lệ Hướng Phong chạy loạn khắp nơi, không cần
phải buồn bực.
Nhưng. . . . . . Nàng lại nghĩ đến nếu như
mình là nam nhi, không phải không thể cùng Lệ Hướng Phong ở chung một
chỗ sao? Bộ dáng như vậy nàng còn muốn làm nam nhân sao?
Đông Ngưng Song, ngươi không biết thẹn sao? Lại muốn cùng một người đàn ông ở chung một chỗ!
Nàng xấu hổ đôi mắt rũ xuống , hai gò má đỏ ửng. Nàng cũng không biết vì
sao mọi chuyện phát triển thành như vậy, không chỉ sự trong sạch của
thân thể, giống như ngay cả trái tim cũng thầm cho phép cho hắn .
Thì ra là. . . . . . Mình đã thích người đàn ông này !
Như thế nào? Mới ngắn ngủn mấy ngày liền yêu thích hắn