
hức. Từ vị trí đứng của Cố Tiểu Khanh, có thể thấy rõ biểu
cảm trên khuôn mặt đó. Kể từ lúc bắt đầu đã như đắm chìm trong hồi ức,
khóe môi phảng phất ý cười mơ hồ.
Cô biết, ai cũng mang theo trong lòng mình một câu chuyện cũ. Nếu hỏi Cố Tiểu Khanh công việc làm thêm gì khi học đại học khiến cô cảm thấy hãnh diện nhất, cô sẽ không ngần ngại trả lời: lái taxi. Nói thật, chuyện Cố Tiểu Khanh muốn lái taxi để trang trải tiền sinh hoạt, ông Cố trong lòng lấn cấn không ưng. Trên thực tế đây là công việc kiếm tiền
rất khổ cực, nhiều nguy hiểm rình rập, phụ nữ theo nghề này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Khanh từ lúc còn
chập chững đến khi hiểu chuyện chưa từng mở miệng đòi hỏi hay yêu cầu
ông điều gì. Là một người cha, tuy rằng ông không muốn nhưng trong hoàn
cảnh này chỉ còn con đường miễn cưỡng thuận theo.
Ông Cố theo
sát Cố Tiểu Khanh chỉ dẫn cặn kẽ từng đường đi nước bước suốt một tuần
trước khi cô bước vào nghề. Cố Tiểu Khanh theo chân ba đi khắp nơi học
được không ít. Cụ thể là, thời điểm nào khách nhiều, dạng khách nào
không thể đón, khu nào có camera. Đối với những nơi như bệnh viện, khách sạn lớn, tuyệt đối không vào trong chờ khách vì xe đưa đón khách ở đó
đều giao tiền cho bảo vệ. Bến xe tốt nhất đừng nên đến, khu vực đó có
rất nhiều dân bảo kê, nếu không cẩn thận làm mích lòng, chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Ngoài ra còn rất nhiều những bài học bổ ích khác mà ông Cố
đã dốc lòng chỉ dạy bảo ban cho cô.
Cố Tiểu Khanh không ngờ, thì ra để lái một chiếc taxi cần phải trang bị nhiều kiến thức đến vậy. Cô
nhất mực chăm chỉ nghiêm túc tiếp thu những lời dạy của ba. Hết một
tuần, ông Cố thấy Cố Tiểu Khanh lái xe vững vàng, vì vậy yên tâm để con
gái một mình ngồi sau tay lái.
Những ngày đầu chạy trên đường,
vì không nắm rõ tình hình giao thông nên cô “nếm qua” hóa đơn phạt vài
lần. Ngoài chuyện đó ra, Cố Tiểu Khanh luôn cố gắng không để xảy ra bất
kỳ sự việc hệ trọng nào khác. Đối với loại dụng cụ lao động không chỉ
cần dùng tay điều khiển mà còn cần đầu óc này, cô dường như có tư chất
bẩm sinh. Chỉ qua vài ngày nghỉ cô đã vững tay lái như một người tài xế
lão luyện nhiều năm kinh nghiệm, dù xe cộ như mắc cửi cũng không làm cô
luống cuống. Ông Cố khen nức nở, nhìn cách lái xe đoán được ngay con gái của ba tính tình trầm ổn. Thêm mấy ngày nghỉ trôi qua, bánh xe của Cố
Tiểu Khanh đã lăn đến khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố C. Cố Tiểu
Khanh nghĩ, bây giờ gọi cô là bản đồ sống của thành phố này cũng không
ngoa.
Cố Tiểu Khanh thích nhất lái taxi đến Thành Nam – khu
thương mại mới phát triển của thành phố C. Nơi đó, có những tòa nhà cao
chọc trời mọc san sát và đường phố sạch sẽ ngăn nắp. Nơi đó, còn có tổng hành dinh của tập đoàn Dụ Long.
Mặt trời giữa trưa hè tiếp tục
nhóm lửa nướng thành phố như mọi ngày. Cố Tiểu Khanh đón được một vị
khách trong nội thành đúng lúc muốn đến tập đoàn Dụ Long ở Thành Nam, cô thầm reo hò vui vẻ trong lòng. Chở hành khách ngồi yên phía sau, chiếc
xe nho nhỏ chạy bon bon xuyên qua những ngã đường trung tâm thành phố
đông đúc và chật chội, hướng thẳng về phía Thành Nam.
Cố Tiểu
Khanh kín đáo quan sát vị khách đang ngồi trên ghế sau qua kính chiếu
hậu. Chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra anh ta thuộc thành phần lãnh đạo
trí thức, buổi trưa trời nóng như vậy mà vẫn đóng bộ âu phục, đeo cà
vạt, vừa lên xe liền mở laptop nhìn không chớp mắt, cúi đầu bận rộn ghi
chép.
Cố Tiểu Khanh thuần thục đánh xe thẳng một mạch đến trước
cao ốc của tập đoàn Dụ Long rồi dừng lại. Vị khách nọ cảm giác được
chiếc xe đã đứng yên, đóng lại máy tính xách tay, lấy ra ví tiền từ
trong túi quần, rút một tờ năm mươi tệ đưa cho Cố Tiểu Khanh: “Cám ơn,
không cần thối.” Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt trái lại không mang một chút ý định cảm ơn, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta không hề nhìn cô. Sau khi Cố Tiểu Khanh nhận tiền, anh ta lập tức mở cửa xuống xe.
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn người kia thẳng lưng bước vào cao ốc, lại cúi nhìn tờ tiền trong tay, sau đó lặng lẽ cất vào túi áo.
Cô không vội lái xe đi ngay mà đứng nán lại ở ven đường, ngẩng đầu hết cỡ nhìn
tòa nhà ngạo nghễ và sáng rực trong ánh nắng. Những tia phản xạ phát ra
từ nhiều khung cửa kính thủy tinh trong suốt rọi vào làm mắt cô đau
nhói. Cô nghĩ: “Nó cao bao nhiêu nhỉ? Có phải cách mình rất xa hay
không?”
Cố Tiểu Khanh còn đang ngây người, chợt tiếng gõ cửa xe
vang lên kéo cô trở về quay về với thực tại. Cô quay đầu thấy một chàng
trai kéo theo vali đứng cạnh xe, ăn mặc quằn quại như ca sĩ hát nhạc
rock, đầu tóc vuốt keo dựng đứng.
Anh ta rõ ràng là người Trung
Quốc ấy vậy mà nhìn cô tuôn một tràng tiếng Anh, vẻ mặt lo lắng sốt
ruột. Mặc dù Cố Tiểu Khanh trình độ ngoại ngữ xoàng xĩnh nhưng vẫn nghe
ra được vài từ mấu chốt trong cả đoạn tiếng Anh dài và nhanh như gió:
“Đến sân bay, bốn mươi phút.”
Cô cũng đáp lại bằng tiếng Anh: “Ngài muốn đến sân bay trong vòng bốn mươi phút, có đúng không?”
Người kia như bỏ được tảng đá trên lưng, thở phào nhẹ nhõm