
nghe hắn lớn tiếng nói, "Nha đầu kia chính đệ tử mà
ngươi muốn thu nhận!"
Sư phụ hơi gật đầu với
hắn, "Đúng vậy, Miêu Miêu, thỉnh an Nguyệt Lão đi!"
Nguyệt Lão? Không phải là
người trong câu chuyện xưa mà tiểu mục đồng năm đó kể? Nối nối cái gì nhỉ, tơ
hồng?
Cuối cùng ta cũng thấy
được nhân vật trong truyện xưa, tức thời vạn phần vui mừng sau đó vấn an hắn,
rồi hỏi, "Nguyệt Lão nhân gia, ngài nối tơ hồng sao?"
"Nguyệt Lão nhân
gia, nào có cách gọi như vậy, không được hồ nháo!" Sư phụ tựa hồ không
vui, Nguyệt Lão cũng là liên tục gật đầu, "Không sao không sao, nhưng mà
tiểu cô nương, ta kết nối cũng không phải là tơ hồng, mà là nhân duyên!"
"Nhân duyên?"
Ta tò mò .
"Đúng, đúng, tiểu cô
nương, có muốn biết tình yêu của ngươi ở nơi nào hay không?" Nguyệt Lão
cười híp mí, mặc dù ta hiểu được không sâu, nhưng cũng hiểu biết một ít đạo lý,
lập tức liên tục gật đầu.
"Vậy ngươi đưa bàn
tay ra đi để cho tiểu lão nhân xem giúp người!"
Ta vội vã đưa tay ra, nào
ngờ vừa mới chạm đến đầu ngón tay của Nguyệt Lão, đã bị sư phụ kéo lại,
"Cái Nguyệt Lão xem chỉ là nhân duyên của thế gian, Miêu Miêu đừng nghe
hắn nói nhảm!"
Vị Nguyệt Lão kia vỗ ót
cười mỉa hai tiếng, "Ai nha, nhân duyên tiên nhân này, tiểu lão nhân cũng
là có thể nhìn ra một hai điều, Viêm Hoàng Thần Quân thế nhưng đừng xem thường
ta, đồ đệ này của ngươi tương lai ước chừng là phải chịu nỗi khổ của tình kiếp
kia!" Nguyệt lão vừa nói xong, liền hoảng hốt cắn đầu lưỡi, bị mắt lạnh
của sư phụ đảo qua, càng nhích vị trí của mình sang bên cạnh một chút, ta đang
muốn cố lấy dũng khí nói sư phụ không đúng, một chút cũng không biết tôn trọng
người cao tuổi, nào ngờ giọng nói của hắn nhu hòa, "Miêu Miêu, Nguyệt Lão
hắn thuận miệng nói nhảm, ngươi đừng tin hắn! Sau này đi theo vi sư tu hành cho
tốt, tuyệt đối sẽ không chịu khổ!"
Hay là vừa rồi sư phụ tức
giận, là vì Nguyệt Lão nói ta phải chịu cái gì nỗi khổ của tình kiếp? Ta không
cho là đúng, tình kiếp cái gì nỗi khổ là cái gì, ta đều không rõ, nghĩ đến cũng
không phải chuyện lớn gì, nhưng mà sư phụ sợ ta chịu khổ, còn giận lây sang
Nguyệt Lão, có lẽ còn có vài phần quan tâm ta, chỉ cần điểm này, ta cảm thấy
vui vẻ, đứng thẳng bên sư phụ, cũng hơi nhích lại gần một chút.
Lại qua một lát sau, các
vị thần tiên đến đông đủ, chào hỏi lẫn nhau, khiến cho toàn bộ đại sảnh có vài
phần ồn ào, lúc đó bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, giống như nước chảy róc
rách, làn sóng nước vỗ vào đá ngầm. Đại điện yên tĩnh trong nháy mắt, có thể
nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
"Thiên quân thiên
phi đến!"Tiên tử ôm cầm ở một góc trên đài cao nói, tiếng của nàng ta mặc
dù không lớn, lại rơi vào tai ta một cách rõ ràng, giống như kề mặt thì thầm
vào tai ta, như thế khiến cho ta rất khẩn trương, vị trí này gần như vậy, không
biết thiên quân thiên phi có dáng vẻ như thế nào, có phải hung thần giống Đông
Hải lão Long Vương hay không đâu!
Kỳ thực ta chưa từng gặp
qua Đông Hải Long Vương, chỉ là có rất nhiều lần Mặc Tương đề cập đến ông ta
đều là nghiến răng nghiến lợi nói ông ta hung ác ngang ngạnh không biết nói lý
lẽ, ngay cả quái thú Cửu Anh bên cạnh hắn nghe thấy danh hiệu của lão Long
Vương cũng muốn run run, mà ta lại e ngại Cửu Anh, như thế có thể thấy được,
Đông Hải Long Vương còn đáng sợ hơn so với Cửu Anh, thiên quân thiên phi, lại
có thân phận tôn quý hơn so với Long Vương không biết bao nhiêu lần, chẳng phải
đáng sợ hơn sao?
Lúc đó hai người cùng
nhau tiến vào, thiên phi trên mặt mỉm cười, thần sắc ôn nhu, giống như cảnh
xuân tươi đẹp, làm cho người ta nhịn không được liền sinh ra ý muốn thân cận.
"Viêm Hoàng Thần
Quân, phía sau là tiểu đồ đệ mà ngươi muốn thu nhận?" Câu hỏi này chính là
của thiên phi, vẻ mặt nàng ta dịu dàng, trong ánh mắt nhìn ta cũng mang theo ý
cười, ta vội vã nhếch miệng đáp lại khuôn mặt tươi cười kia, sau đó chợt nghe
sư phụ trả lời, "Hồi bẩm thiên phi, đúng vậy, nàng ấy bản thể là một cây
lúa, tên là Miêu Miêu, cơ duyên xảo hợp đến Đông Hải long cung thanh tu ba trăm
năm trở thành tiên thai, nhưng bởi vì thời gian dài nằm ở biển sâu, chưa hấp
thu linh lực của thiên địa mà lĩnh hội tiên pháp đạo thuật, nhưng cũng chính vì
như thế, nên mới khiến cho tâm tư của nàng ấy ngây thơ đơn giản, có thể vô tình
đến Nguyên Hoàng cung của ta cũng là duyên phận."
"Ha ha, vậy đây
chính là một hạt lúa tu luyện thành tiên thân duy nhất trong ngàn vạn năm qua,
Viêm Hoàng Thần Quân cần phải dạy bảo cho tốt mới đúng." Thiên phi cười
nói.
Sư phụ gật đầu nói
“vâng”, thiên phi lại hỏi ta, "Miêu Miêu, sư phụ của ngươi là thần tiên có
tu vi cao thâm nhất trong thiên giới, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, chớ
ham chơi."
Ta vội vàng luôn mồm đồng
ý, lớn tiếng cam đoan tuyệt đối nghe lời dạy của sư phụ, lúc đang nói mấy lời
nhiệt tình, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thổn thức.
"Hít..." Hình
như cảm thấy một tầm mắt đang khóa trụ ta, ban đầu ta vốn kính cẩn mặt hướng về
thiên quân thiên phi, giờ phút này vừa quay đầu, liền nhìn thấy đối