
sau, chỉ cảm thấy thấy hoa
mắt, thân mình liền bay lên, sư phụ đã kéo ta ra, mà kiếm Hồ Phỉ đã cắt đứt tay
áo của người.
Ta lấp tức giận đến không
tự chủ, "Hồ Phỉ, ngươi làm cái gì!"
Sư phụ và Hồ Phỉ đều là
chấn động.
Sư phụ nhìn ta với vẻ mặt
kỳ lạ, chỉ là người cũng không nói chuyện, ánh mắt như kiếm, như là muốn nhìn
xuyên qua ta. Mà Hồ Phỉ còn lại lấy mũi kiếm chỉa vào ta, "Ngươi là ai?
Muốn dùng mặt Miêu Miêu làm gì? Là ý của hắn?" Hồ Phỉ quay đầu nhìn về
phía sư phụ, dừng lại một lúc nói: "Nếu như ta là ngươi, lúc trước thà
chết cũng sẽ không thể để cho Miêu Miêu phong ấn cùng ma vương; tu vi của ta
không đủ, không thề xông vào Tỏa Yêu Tháp, lại cũng sẽ không thể mang theo một
Miêu Miêu thế thân đi dạo ở nhân gian; nếu như ta có thực lực của ngươi, cũng sẽ
không lãng phí thời gian ở nhân gian, mà là liều tánh mạng cũng muốn xông vào
Tỏa Yêu Tháp kia cứu Miêu Miêu ra! Viêm Hoàng thượng thần? Ta khinh!" Sau
khi hắn nói xong thì cười ha ha, "À, hiện tại đã không còn là thượng thần,
mà là thượng tiên."
Bị Hồ Phỉ cười nhạo như
vậy, thần sắc của sư phụ cũng không đổi, càng là không nhìn Hồ Phỉ một cái. Tầm
mắt Hồ Phỉ liền rơi xuống trên người ta, "Tiểu tiên này là cây đào? A, thế
nhưng còn có tu vi thượng tiên." Trên mặt Hồ Phỉ mang theo nụ cười châm
biếm, ngay sau đó lại đâm một kiếm đến, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Hóa
lại nguyên dạng của ngươi, bằng không ta cào da mặt của ngươi."
Trong lòng ta nóng lên,
"Hồ Phỉ ngươi, tên tiểu bá vương, một trăm năm còn lỗ mãng như thế."
Tay hắn cầm kiếm hơi
ngừng lại, ta vội vã vọt đến, vốn muốn sờ sờ đầu của hắn, lại phát hiện vóc
người hiện thời của hắn đã cao hơn ta không ít, mà bộ dạng hắn lớn hơn, khí thế
giữa mi mày sắc bén hơn, thoạt nhìn cũng khí khái anh hùng bức người. Ta không
biết mở miệng ôn chuyện cũ như thế nào, suy nghĩ hồi lâu nhân tiện nói:
"Hồ Phỉ, ngươi cũng biết trấn nhỏ lúc trước chúng ta cùng đến đã bị bao
vây trong hoàng thành, nhưng mà bánh bao nơi đó vẫn còn, hương vị cũng không
tệ, ngươi có muốn ăn hay không? Ta dắt ngươi đi."
Nét mặt Hồ Phỉ biến đổi
rồi lại biến đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hồ nghi, cuối cùng biến thành
mừng rỡ, tay hắn chỉ vào ngươi ta mà run run, hồi lâu sau mới lắp bắp nói:
"Miêu... Miêu..."
Ta gật đầu liên tục.
"Thật là nàng?"
Hắn nhất thời kích động nhào về hướng ta, còn quên thu hồi kiếm trong tay. Ta
đang muốn nhắc nhở hắn, lại phát hiện trong nháy mắt sư phụ đã dịch chuyển đến
chắn ở phía trước ta. Người quay đầu nhìn ta, sắc mặt thập phần âm trầm.
Tuy rằng ta biết căn bản
giở vờ không được bao lâu, lại không dự đoán được ngày hôm nay tới nhanh như
vậy.
Lúc trước Hồ Phỉ bất kính
đối sư phụ lẫn ta, lúc này lại rất là kính cẩn."Thối... Viêm Hoàng Thần
Quân, ngươi đã cứu Miêu Miêu ra ?"
Ta từ phía sau sư phụ thò
đầu ra, "Ta không là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, phong ấn trong Tỏa
Yêu Tháp đương nhiên cũng không phải ta."
Mới đầu Hồ Phỉ sửng sốt,
sau đó cười ha ha, "Ta chỉ biết chắc chắn nàng không phải. Nàng làm sao có
thể là thượng thần được." Nhưng mà tiếng cười của hắn ngừng lại im bặt,
"Vậy một trăm năm này nàng chạy đi đâu, như thế nào mà nàng không tới tìm
ta?"
Ta không thích sư phụ che
ở trước mặt, có chút vướng tầm mắt, cho nên đưa tay đẩy người ra, vốn xuống tay
không nặng vì muốn nhìn phản ứng, mắt thấy người tựa hồ vẫn chưa tức giận, cho
nên sải bước ra ngoài đứng đối diện với Hồ Phỉ, "Hình như ta ngủ một trăm
năm." Nói tới đây ta sờ sờ cái ót, sau đó quay đầu nhìn sư phụ một cái,
"Tỉnh lại còn mất kí ức, lúc nãy ngươi lấy mũi kiếm chỉa vào ta, trong lòng
ta hoảng hốt mới nhớ ra."
Sư phụ ở sau cười lạnh
mấy tiếng, tuy ta có chút chột dạ, lại hạ quyết tâm không để ý người. Chuyện cũ
đã quá rõ ràng, lúc trước người đối xử với ta như vậy, ta, ta đương nhiên phải
oán người.
Mặc dù nghĩ như vậy,
trong lòng lại thập phần yếu đuối, ngay cả phía sau lưng cũng thầm run lên. Tựa
hồ ánh mắt sư phụ dừng ở trên người của ta, giống như kim đâm.
Hồ Phỉ kéo tay của ta, ta
vốn muốn tránh ra, ngưng mà thấy nụ cười tươi sáng trên mặt hắn, cũng không
muốn tính toán nhiều, lời hắn nói lúc trước, bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong
lòng ta, hắn bảo hộ ta như vậy, khiến ta thật sự có chút cảm động.
"Đi!" Hồ Phỉ
lôi kéo tay của ta, nói.
"Đi chỗ nào? Ăn bánh
bao sao?" Ta hỏi.
"Nàng đã còn sống,
cũng không phải Thủy Dạng thượng thần, Viêm Hoàng Thần Quân kia đương nhiên
thích không là nàng, nàng cũng không có hôn ước với hắn." Tay Hồ Phỉ hơi
hơi có chút phát run, chẳng qua hắn giương cổ vẻ mặt xem thường như cũ nói,
"Dù sao không có ai cần nàng nữa, không bằng đi theo ta. Chúng ta trở về
thành thân đi!"
Ta ngây ngẩn cả người,
lúc trước Hồ Phỉ có ý với ta, chưa từng nghĩ sau một trăm năm, tâm tư của hắn
vẫn chưa thay đổi sao.
Chỉ là lúc trước luôn
luôn xem hắn là đứa nhỏ, hiện tại mặc dù hắn cao hơn ta, cũng vẫn như cũ không
hề thay đổi ấn tượng của ta đối với hắn. Còn nữa lúc trước sư phụ cũng nói
thành thân cùng ta, sau này quả thật l