
u thế nào.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên nói: “Bản thân đã không có lòng tin
giành được hạng mục này, lúc đầu cần gì phải tham gia chứ.”
“Về hạng mục chúng tôi tuyệt đối có lòng tin giành được, nhưng mà về trúng
thầu, chúng tôi không ôm hi vọng.” Chu Hàn sửa lại lời anh.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện nữa, bưng cốc nước đặt trên quầy ba lên
uống.
Nhìn anh, Chu Hàn nhàn nhạt mở miệng: “Vợ cậu ổn cả chứ, chuyện lần trước,
thật xin lỗi.”
Tô Dịch Thừa tự nhiên biết anh ta nói đến chuyện An Nhiên ngã lần trước, gật
đầu, “rất khỏe.”
Chu Hàn gật đầu, không nói chuyện. Cầm chén rượu, nhìn chất lỏng màu vàng
kia, khẽ lắc cái chén, sau đó ngửa đầu một hơi uống hết sạch rượu trong chén.
Anh ta biết bọn họ không thể tiếp tục ngồi một chỗ uống rượu nói chuyện như
trước đây, cho dù anh ta có bằng lòng thì bản thân mình cũng cảm thấy không được
tự nhiên. Đứng dậy vừa định đi thì lúc này Tô Dịch Thừa ở bên cạnh lại mở
miệng.
“Trước kia lựa chọn vứt bỏ nhiều thứ như vậy cũng muốn ở cùng cô ta, còn bỏ
đi rồi, vì sao lại chia tay?” Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm anh ta, không muốn
nói, nhưng vẫn hỏi ra miệng.
Chu Hàn ngừng lại, nhìn chằm chằm anh, tay ở hai bên sườn nắm thật chặt. Đau
đớn nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở ra, gượng cười nói: “Cô ta đã phản bội cậu,
tất nhiên cũng sẽ phản bội tôi.” Nói xong cũng không nói thêm gì nữa, liền tính
tiền rời đi.
Tô Dịch Thừa nhìn bóng lưng của anh ta, mãi đến khi thân ảnh anh ta biến mất
ở cửa quán ba, mới phục hồi tinh thần lại.
Kết quả đấu thầu mạng mục đầu tiên của ban khoa học kỹ thuật thành phố được
công bố, ‘Chân Thành kiến trúc’ không trúng thầu, mà hạng mục kiến thiết khu vực
cũ sau cùng do ‘Hàn Hải bất động sản’ trúng thầu, kết quả này khiến không ít
người bất ngờ, nhưng đồng thời khiến cho công ty không có danh tiếng gì giữa
những công ty nhỏ nhanh chóng được người ta biết đến. Mà An Nhiên cũng cảm thấy
bất ngờ với kết quả này, không rõ vì sao họ lại bỏ qua những công ty rất có thực
lực kia, mà lại chọn công ty nhỏ như vậy.
Nhưng mà có thắc mắc khó hiểu đi nữa, An Nhiên cũng không hỏi Tô Dịch Thừa
một chữ, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân, cái gì không nên
hỏi cô sẽ không hỏi.
Hôm nay An Nhiên đang ngồi ở bàn ăn nghiêm túc nghiên cứu sách dạy nấu ăn,
chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn, thì Lâm Lệ gọi điện thoại tới.
Vừa nhận, nghe thấy từ bên kia điện thoại truyền đến thanh âm kích động của
Lâm Lệ: “An tử, ta tìm được việc rồi!” Mấy ngày qua Lâm Lệ vẫn liên tục tìm việc
làm, thật ra thì trước kia khi cô ở cùng Trình Tường, chỉ làm việc mang tính
chơi đùa, dù sao Trình Tường sẽ không bỏ đói cô, cho nên thái độ làm việc của cô
khi đó không tính là nghiêm túc. Nhưng mà lần này thì không thể, cô phải nỗ lực
tìm việc, vì mình cũng vì cha Lâm và mẹ Lâm.
Mặc dù cha Lâm phẫu thuật thành công, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trước
mắt còn cần một lượng thuốc lớn, chỉ tính chi phí số thuốc này đã không ít tiền,
mà Lâm gia vốn là một gia đình bậc trung, lần này cha Lâm nằm viện đã tiêu gần
hết số tiền tích góp trong nhà, mà Lâm Lệ là con gái duy nhất trong nhà, tất
nhiên là phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
An Nhiên từng nói với Lâm Lệ mình đi làm lâu như thế, trong tay tất nhiên có
tiền tích để dành, dù không nhiều lắm, nhưng có thể giải quyết hoàn cảnh khó
khăn của Lâm Lệ trước mắt, nếu Lâm Lệ bằng lòng, cô có thể cho cô ấy mượn số
tiền kia, nhưng mà Lâm Lệ từ chối. Từ sau khi chia tay với Trình Tường, Lâm Lệ
đã thay đổi rất nhiều, trở nên độc lập lại kiên cường, nhưng mà cô ấy khăng
khăng thế này khiến An Nhiên vô cùng đau lòng cho cô ấy.
“Thật a, làm cái gì? Công ty gì?” An Nhiên bỏ sách dạy nấu ăn trong tay
xuống, vì cô ấy tìm được việc mà vui vẻ.
“Là một công ty bất động sản, vẫn là làm thị trường nhà cửa, ngày mai sẽ bắt
đầu đi làm.” Lâm Lệ nói: “trước kia không phải là ta chưa từng làm, thế này coi
như là có chút kinh nghiệm, mặc dù còn chưa bán được căn nhà nào.” Lâm Lệ khẽ
cười, giọng nói dí dỏm.
“Không sao, cho dù chưa từng làm, học lại từ đầu.” An Nhiên an ủi cô ấy, học
ngữ điệu của cô ấy, nói: “lão phật gia của chúng ta thông minh như vậy, bán nhà
có gì khó, đến lúc đó mua căn nhà cũng không thành vấn đề.”
Lâm Lệ cười to thành tiếng, nói: “ha ha, tiểu An tử lão phật gia ta thích
nghe câu này, mau tiếp tục nịnh nọt mấy câu để làm ai gia vui vẻ, nếu nói hay,
ai gia sẽ trọng thưởng.”
“Lão phật gia ngài trời sinh đẹp người, cực kì thông minh, người gặp người
thích hoa gặp hoa nở, xe gặp xe cũng chở!” An Nhiên cảm thấy có chút trái lương
tâm ca ngợi
“Ừ, không tệ, tiếp tục tiếp tục, ai gia thích nghe.” Lâm Lệ rất thoái mái,
như là hoàn toàn đặt mình trong đó.
“Ngài đẹp như thiên tiên phong tư trác tuyệt, diễm quan quần phương, dáng vẻ
vạn đoan, xinh đẹp tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại.” An Nhiên dùng tất cả các
câu thành ngữ có thể nghĩ ra.
Lâm Lệ vừa lòng gật đầu, nói: “ừ, rất tốt rất tốt, còn gì nữa không?”
An Nhiên hộc máu, tức giận nói: “mi biến đi, thật đúng là cho mi chút