XtGem Forum catalog
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212911

Bình chọn: 8.00/10/1291 lượt.

ông cần đứa bé này, nhìn cô ta,

kích động nói: “tôi sẽ không tin chuyện vớ vẩn của cô, huống chi, tôi không cho

Dịch Thừa là quả hồng mềm cho các người nắn bóp.”

“Ha ha.” Lăng Nhiễm cười, cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, tay đùa

nghịch lọn tóc xoăn, cầm lấy cái túi xách trên ghế sô pha, lẳng lơ vặn người

đứng lên, khóe miệng cong lên nhìn cô, nói: “bây giờ cô không đồng ý cũng không

sao, tôi sẽ chờ, chờ đến lúc cô khóc lóc chạy đến trước mặt tôi cầu xin tôi đồng

ý!”

An Nhiên cũng đứng dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta, kiên quyết nói: “cô

đừng có mơ, vĩnh viễn sẽ không có chuyện như vậy!”

“Ha ha, tôi đây mỏi mắt mong chờ.” Lăng Nhiễm nhìn cô cười lạnh nói, lại sửa

sang lại váy, “điều muốn nói cũng đã nói rồi, tiếp theo nên làm gì thì cô suy

nghĩ thật kỹ đi, nếu cô thật sự yêu a Thừa, tôi nghĩ cô sẽ biết nên làm như thế

nào.” Nói xong lại cố ý vô tình nhìn An Nhiên một cái, rồi mới mỉm cười xoay

người ra khỏi nhà.

Lăng Nhiễm vui vẻ cười khẽ đứng chờ thang máy, miệng còn khe khẽ ngân nga bài

hát.

Thang máy lên tiếng mở ra, thấy Tần Vân xách theo bình giữ nhiệt đi ra khỏi

thang máy, nhìn thấy Lăng Nhiễm xuất hiện ở đây rất là bất ngờ: “Lăng

Nhiễm?”

“Mẹ Tô.” Lăng Nhiễm khẽ cười chào hỏi: “đã lâu không gặp.”

“Sao cô ở đây?” Tần Vân khó hiểu nhìn cô ta.

“Cháu tới tìm An Nhiên nói chút chuyện.” Lăng Nhiễm cười cười, giơ tay lên

nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hơi áy náy nói: “ngại quá, cháu vội quá, đi

trước.” Vừa vào thang máy, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu cười nói: “mẹ

Tô, lúc nào rãnh rỗi chúng ta cùng uống trà nhé.”

Tần Vân cũng không rảnh đáp lại cô ta, xoay người đi đến nhà Tô Dịch Thừa,

cửa không khóa, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi khói thuốc, mà An Nhiên còn ngồi

trên ghế sô pha đờ người.

Tần Vân vào cửa, nhìn An Nhiên thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng ít

nhiều đã hiểu, sợ là vừa rồi Lăng Nhiễm tới nói gì đó với cô rồi.

Đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn trà, lại liếc thấy mẩu thuốc lá bị dụi

tắt trong đĩa trái cây, nhíu mày, e cái này cũng là do đứa bé nhà họ Lăng vừa để

lại a, lên tiếng gọi: "An Nhiên."

An Nhiên sửng sốt một lúc lâu, rồi mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Tần Vân,

cười khan, nói: "Mẹ, mẹ đến rồi."

Tần Vân cười cười với cô, đưa cái bình giữ nhiệt trên bàn trà cho cô, sau đó

kéo cô đứng dậy: "đi, về phòng trước đi, ở đây nhiều khói, không tốt cho em

bé."

Lúc này An Nhiên mới gật đầu, xách bình giữ nhiệt về phòng.

Đợi sau khi An Nhiên đi, Tần Vân lập tức mở hết cửa sổ trong phòng ra, dọn

sạch sẽ tàn thuốc trên mặt đất cùng với mẩu thuốc lá trên bàn trà, rửa sạch cái

đĩa trái cây nhiều lần, mặt khác quét dọn trong ngoài phòng khách một lần. Đợi

làm xong những thứ này, Tần Vân mới gõ cửa vào phòng ngủ tìm An Nhiên.

Gõ cửa, mở cửa đi vào, thấy An Nhiên đang ngồi ở trên giường, trong tay còn

ôm cái bình giữ nhiệt kia, động tác giống y như đúc khi còn ngồi trong phòng

khách.

Tần Vân lắc đầu, tiến lên cầm lấy cái bình giữ nhiệt trong lòng cô, khẽ cười

nói: "mẹ đi cả chặng đường rất xa không phải đưa cho con ôm cho ấm."

Nói xong xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài, một lát sau bưng bát canh gà còn

bốc hơi nóng đi vào, bưng đến trước mặt An Nhiên, nói: "nhanh uống canh gà đi,

đây là mẹ hầm cả ngày hôm qua đấy, con nghe lời ăn hết đi."

An Nhiên cười khẽ, hai tay nhận lấy, nói với Tần Vân: "cám ơn mẹ." Sau đó

bưng lên uống.

Tần Vân ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn An Nhiên cười nhạt mở miệng: "có gì

không vui, có muốn nói với mẹ không?"

Động tác uống canh dừng lại, An Nhiên không quay đầu lại nhìn Tần Vân, bởi vì

không biết nói như thế nào.

Thấy cô không nói, Tần Vân cũng không ép, chỉ cười nói: "không sao, không

muốn nói thì đừng nói, nhưng mà nếu thật có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng,

không muốn nói với mẹ thì phải nói cho chị em tốt của con, giấu sự khó chịu

trong lòng không tốt cho chính con và đứa bé, biết không."

An Nhiên biết bà hiểu lầm rồi, nhưng mà không mở miệng giải thích, chỉ khẽ

gật đầu, cúi đầu ăn canh.

Tần Vân nhìn An Nhiên, nhớ tới bộ dạng Lăng Nhiễm đi khỏi vừa rồi, trong lòng

không khỏi mắng Tô Dịch Thừa, bà tưởng là anh đã làm rõ chuyện với Lăng Nhiễm,

ai biết Lăng Nhiễm lại vẫn lấn tới!

Tính tình An Nhiên quá dịu ngoan rồi, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.

Có thể nói là bà nhìn đứa bé nhà họ Lăng kia lớn lên, nhìn thì dịu dàng yếu ớt,

nhưng nội tâm thì độc ác tàn nhẫn, có nhiều mưu tính quỷ quái, nếu không hồi đó

xảy ra chuyện lớn như thế, đổi lại là người khác, đâu còn dám quay về. Có lẽ bà

nên tìm lão Lăng nói chuyện một chút, hiện tại An Nhiên đang mang thai, là thời

kỳ đặc biệt, không thể để con bé kia hành hạ.

An Nhiên uống xong bát canh gà mà Tần Vân đã chuẩn bị, đứng dậy vừa định cầm

cái bát đi ra ngoài, cái bát trong tay lại được Tần Vân tiếp nhận.

"Đưa cho mẹ." Tần Vân cười khẽ nhận lấy cái bát, đưa tay vén vén tóc An

Nhiên, nói, "mệt không, mệt mỏi thì đi nằm ngủ một lát, phụ nữ có thai phải chú

ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

Thật ra thì An Nhiên cũng không buồn ngủ, nhưng