Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214935

Bình chọn: 8.5.00/10/1493 lượt.

ừa bên cạnh cười nhạt nói: "không sao,

anh và chị dâu em cũng tương đối quan tâm vấn đề này, em cứ nói đi, không cần

khách khí."

Tô Dịch Kiều quay đầu trừng mắt nhìn anh, sao cô lại quên chuyện quan trọng

như thế này, anh căn bản là một con hổ biết cười a!

Dù nói thế nào, trừ chủ đề con cái khiến An Nhiên có chút buồn bực, bữa cơm

tối nay hai nhà ăn tương đối vui vẻ.

Vì suy nghĩ đến phải lái xe về, cho nên tất cả mọi người đều không đụng đến

rượu trong bữa tối nay, sau khi cơm nước xong, An Nhiên và Tô Dịch Thừa đưa Lâm

Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trở về, mà cha Tô bọn họ thì có nhân viên cần vụ đứng

chờ bên ngoài, cũng không cần lo lắng.

Đưa cha mẹ Cố gia về đến nhà, trước khi đi lên, Lâm Tiểu Phân kéo tay Tô Dịch

Thừa, nghiêm túc nói: "a Thừa, sau này giao An Nhiên cho con, không cần giàu

sang phú quý, nhưng nhất định phải cho nó hạnh phúc, vui vẻ." Đây là một mong

ước đơn giản tốt đẹp nhất của người làm mẹ cho con gái mình.

Tô Dịch Thừa hiểu kỳ vọng của bà, đưa tay nắm thật chặt tay bà, liếc nhìn An

Nhiên, gật đầu, chắc chắc nói: "mẹ yên tâm, con hứa!"

Khi hai người về đến nhà đã hơn mười giờ rồi. Dọc theo đường đi, An Nhiên bĩu

môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập bất mãn và

không vui.

Tô Dịch Thừa cười nhẹ, giương mày khi dừng xe trong tầng hầm.

Vừa tắt máy, An Nhiên liền mở cửa xuống xe, cũng không đợi anh, mà tự mình đi

thẳng đến thang máy.

Tô Dịch Thừa bước xuống xe, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng biến mất sau cánh

cửa, lại nhìn cái túi xách ở chỗ ghế ngồi phía sau, không khỏi lắc đầu bật

cười.

Khi An Nhiên đang đợi thang máy, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay

đầu, nhìn thấy Tô Dịch Thừa cười nhạt đang đi về phía cô, mà lúc này thang máy

tới rồi, nên An Nhiên bước nhanh đi vào, sau đó vội vàng lấy tay ấn nút đóng

cửa.

"An Nhiên." Tô Dịch Thừa khẽ gọi, bước nhanh hơn chút ít.

An Nhiên làm mặt quỷ với anh, sau đó vào lúc Tô Dịch Thừa chỉ cách thang máy

có mấy bước chân thì cửa thang máy khép lại.

Tô Dịch Thừa nhìn cánh cửa khép thật chặt kia, lại nhìn con số không ngừng

nhảy lên, rồi cúi đầu nhìn cặp công văn của cô trong tay mình, cười nói nhỏ, "đồ

ngốc."

Đến khi Tô Dịch Thừa đợi được thang máy đi lên, quả nhiên nhìn thấy An Nhiên

chu cái miệng nhỏ nhắn đứng ở cửa, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt kia, thật giống

như ủy khuất đến cỡ nào, nhìn mà làm người ta thấy thương tiếc.

Tô Dịch Thừa buồn cười đi ra khỏi thang máy, không nói lời nào, đưa cặp công

văn trong tay cho cô.

An Nhiên nhìn chằm chằm anh, cũng không đưa tay ra đón, một lúc lâu mới mở

miệng nói: "anh cố ý !" Biết rõ cô để chìa khóa trong túi xách, mà túi của cô ở

trong tay anh, nhưng lại quá đáng không nói cho cô biết, còn làm cô cười ngây

ngốc tưởng rằng mình trêu cợt được anh rồi. Diệp Tử Ôn kia nói đúng, anh đúng là

con hổ biết cười, con sói phúc hắc.

"Anh không có." Tô Dịch Thừa cười nhạt lắc đầu, anh định nói cho cô biết,

nhưng mà cô không cho anh cơ hội.

"Anh có!" Cố ý không nói cho cô, tối nay còn cố ý hùa với bọn họ cùng bắt nạt

cô!

Tô Dịch Thừa tiến lên, cười ôm cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về lưng cô,

nói ở bên tai cô: "là anh không tốt, cho dù em không cho anh cơ hội nói thì anh

cũng phải tự tạo cơ hội cho mình nói em quên túi trên xe, mà chìa khóa còn ở

trong túi."

An Nhiên cười ra tiếng, vỗ nhẹ lưng anh, nói: "anh đây là nói móc em trách

lầm anh sao?"

"Không có, bà xã luôn luôn đúng, phải sai, cũng là anh sai." Ôm cô, Tô Dịch

Thừa ôn hòa nói, rõ ràng là một câu có chút hài hước, lại được anh nói nghiêm

trang đến vậy.

Phụ nữ vốn là như vậy, đàn ông có hư hỏng nữa, có chọc giận cô nữa, cũng sẽ

bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông mua chuộc, rõ ràng là buồn nôn, nhưng vẫn

thực dụng.

An Nhiên còn chưa hết khó chịu, tựa vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ nói: "anh

xem tối nay một mình em tứ cố vô thân ngồi ở đó, còn hại em bị Dịch Kiều giễu

cợt, rõ ràng chuyện sinh con không phải nói có thể mang thai là có thể nha, thế

mà anh lại không giúp em nói chuyện, anh nói đi, là anh không đúng!"

"Ừ, là anh không tốt." Tô Dịch Thừa cũng không ngụy biện, chủ động thừa nhận

sai lầm: "anh không nên để một mình em bị các mẹ tấn công, là anh ích kỷ vì cũng

nghĩ giống họ, muốn biết lúc nào thì em sinh con cho anh, sinh con của hai chúng

ta."

Nghe vậy, An Nhiên nói thật nhỏ: "từ đầu em đã không nói không sinh mà." Mặc

dù cảm thấy hiện tại nói chuyện con cái cũng thấy khá nhanh, rốt cuộc thì bọn họ

mới kết hôn chưa được bao lâu, nhưng mà cô không nói không sinh a, hai người

sinh hoạt vợ chồng cũng chưa bao giờ làm công tác phòng tránh, cô cũng không

uống thuốc, về con cái, cô thật sự là thuận theo tự nhiên, mặc dù cảm thấy còn

chưa chuẩn bị kỹ càng để làm mẹ, nhưng mà mang thai mười tháng, cô đã nghĩ tới

trong thời kỳ mang thai, sẽ bù lại tất cả kiến thức người mẹ phải biết.

Tô Dịch Thừa nhẹ vỗ về lưng cô, tiếp tục chậm rãi mở miệng, "anh nghĩ tốt

nhất là chúng ta sinh con gái, như vậy thì mỗi ngày em có thể mặc quần áo thật

đẹp cho c


Disneyland 1972 Love the old s