Polly po-cket
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214804

Bình chọn: 9.00/10/1480 lượt.

i khác đột

nhiên dò vào bên trong quần áo cô, từ lưng cô chậm rãi di chuyển xuống bụng cô,

sau đó có xu hướng đi lên.

An Nhiên bỗng nhiên mở mắt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, một tay bắt được

tay của anh, nói, "anh, anh làm gì thế."

Tô Dịch Thừa kéo cô vào gần hơn, để thân thể hai người sát vào nhau, hô hấp

cũng có phần gấp gáp: "An Nhiên, em nói chúng ta phải cố gắng ."

An Nhiên bỗng chốc rõ ràng cố gắng trong lời anh là chỉ cái gì, cô còn nhớ rõ

vừa rồi mình nói cái này ở ‘Du Nhiên Cư’. Nhưng mà, cô không muốn ngày mai thức

dậy lại phải quàng khăn đi làm.

An Nhiên đẩy anh, nói gấp: "Tô, Tô Dịch Thừa, chúng ta, chúng ta có hiệp

nghị. Một tuần, một tuần một lần!"

Tô Dịch Thừa đã đặt người cô ở phía dưới, bàn tay di chuyển thăm dò trên

người cô, môi cũng bắt đầu áp xuống, nói: "ừ, anh biết, lúc trước không tính,

bắt đầu từ hôm nay."

Nghe vậy, An Nhiên không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, đây là logic gì!

Nhưng mà thân thể dưới sự vuốt ve của anh, từ từ có phản ứng, thế tiến công

của Tô Dịch Thừa rất mạnh, cô có chút không chịu nổi, đấu tranh trong tia lý trí

cuối cùng: "Tô, Tô Dịch Thừa, đừng —— a!"

Môi bị Tô Dịch Thừa hơi trừng phạt xấu xa khẽ cắn, An Nhiên ăn đâu không khỏi

kêu nhỏ ra tiếng. Môi Tô Dịch Thừa dán vào môi cô, nói: "gọi anh là Dịch Thừa,

anh thích nghe em gọi anh Dịch Thừa." Thanh âm bắt đầu khàn khàn, mang theo mùi

vị ** nồng đậm.

An Nhiên chịu thua, cô mới không cần quản tên anh là cái quái gì, tay có chút

vô lực đẩy anh, nói: "anh, anh ngồi dậy."

"Chuyên tâm chút." Tô Dịch Thừa hôn lên môi cô, hôn mắt, mi của cô, thanh âm

cực kỳ ám ách, nói: "em nói chúng ta phải cố gắng." Nói xong, liền cúi người che

lên môi cô, không cho cô có cơ hội mở miệng nữa.

An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu, nhưng mà may mắn, đêm nay làm, thì

đêm mai cô có thể thoải mái ngủ rồi. (VL: chị vui mừng sớm quá! ^.^)

Lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng, tối hôm qua hình như là đã quên đóng cửa

sổ, gió sớm thổi vào làm tung bay rèm cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ

chiếu sáng cả gian phòng, nhìn bên cạnh, Tô Dịch Thừa đã không còn ở đây, nhưng

mà hình như vừa mới đi, trên giường còn lưu lại nhiệt độ của anh.

An Nhiên cảm thấy thân thể đau nhức kịch liệt, cả người cũng mệt mỏi, thậm

chí cô không nhớ nổi tối hôm qua cuối cùng mình ngủ thiếp đi thế nào, cả người

mệt lử.

Mí mắt nặng trĩu, muốn thức dậy, nhưng cả người như bị rút cạn hơi sức vậy,

không còn chút sức lực nào, cuối cùng trong trạng thái mỏi mệt, lại mê man ngủ

thiếp đi.

"An Nhiên, An Nhiên?"

Mí mắt vẫn nặng trịch như thế, bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, rất

nhẹ nhàng, rất êm tai. Lần nữa tỉnh lại cả gian phòng đã sáng choang, ánh nắng

xuyên thấu rèm cửa chiếu vào, nhìn hơi chói mắt.

Mà Tô Dịch Thừa thì đứng ở bên giường, đang mỉm cười nhìn cô, thấy cô tỉnh

lại, dịu dàng sờ sờ trán cô, nói: "nhanh thức dậy, nếu không chờ thêm chút nữa

là sẽ muộn."

An Nhiên nằm ở trên giường, mở mắt, nhắm mắt, cứ lặp đi lặp lại như thế vài

lần, mới từ từ tỉnh lại, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường

một chút, đã tám rưỡi rồi, thực sự, nếu như cô còn không ngồi dậy, phỏng chừng

chỉ bước đi cũng muộn.

Chống người ngồi dậy, nhưng vì toàn thân đau nhức lại nặng nề nằm xuống, may

mắn chiếc giường này đủ mềm mại, có ngã cũng không đau.

Tô Dịch Thừa đem nâng cô dậy, vừa mở miệng nói: "em xem em kìa, cũng không

biết cẩn thận một chút."

Hắn nói chưa dứt lời, An Nhiên liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, tức giận hung

hăng trợn mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "còn không phải là vì anh."

Tô Dịch Thừa cười, đưa thay sờ sờ đầu cô, sau đó cúi người giúp cô ngồi dậy.

Vừa nói: "dậy, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, rửa mặt, ra ngoài là có thể

ăn."

An Nhiên hơi tức giận nhìn anh một cái, sau đó hơi lảo đảo bay thẳng đến

phòng tắm, vào phòng tắm, bước lên phía trước nhìn mình trong gương, may mắn may

mắn, không rõ dấu hôn trên cổ, hôm nay không đến mức lại phải quấn khăn quàng cổ

đi làm, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng cô nhìn gương, thả lỏng tức giận, bật cười lắc đầu,

xoay người đi ra ngoài, định là trước khi cô ra ngoài, làm cho cô một ly sữa

tươi.

Tiến độ phòng mẫu coi như là suôn sẻ, tất cả đều được tiến hành theo kế

hoạch, mà vì hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố sắp bắt đầu, Hoàng Đức

Hưng gần đây bận rộn tìm công ty kiến trúc có thực lực tương xứng để lôi kéo hợp

tác tới tấp, trong đó ‘Duệ Tân kiến trúc’ là ứng cử viên lớn nhất, ‘Duệ Tân’ là

công ty kiến trúc mới mở ở Giang Thành, nhưng một tháng vừa qua liên tiếp trúng

thầu vài hạng mục lớn, không vì cái gì khác, mà vì ông chủ của bọn họ là Mạc

Phi, mà Mạc Phi là con rể cục trưởng cục xây dựng Giang Thành!

An Nhiên cầm lấy bản thiết kế đã sửa chữa đi tìm Hoàng Đức Hưng, lại không

ngờ sẽ gặp phải Mạc Phi ở văn phòng của Hoàng Đức Hưng.

Lần cuối cùng gặp anh ta đã gần một tháng rồi, từ sau lần gặp nhau ở quán cà

phê gần trường học đó, bọn họ liền không hề gặp lại.

"An Nhiên a, cô tới vừa đúng lúc, M