
ngược lại sẽ dễ dàng làm người ta chán, không có cảm giác mới mẻ, dễ ảnh
hưởng đến tình cảm vợ chồng."
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, thật khó cho cô còn tìm được lý do như vậy, nếu anh
không đồng ý ký tên thì dường như là không được rồi, gật đầu, nói: "ừ, rất có
lý."
An Nhiên mừng thầm, mặt mày đều cười lên, nói: "anh cũng cảm thấy rất có lý
sao."
"Ừ." Tô Dịch Thừa gật đầu, sau đó cầm bút, viết từng chữ từng chữ rồng bay
phượng múa, ký tên xuống phần còn trống cho mình. Sau đó đưa hiệp nghị trong tay
cho cô, hỏi: "là như vậy sao."
An Nhiên liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ ký trên tờ giấy
kia, ba chữ Tô Dịch Thừa sống động, còn phải nói, tươi cười có bao nhiêu hài
lòng. Nhìn một lúc lâu, An Nhiên mới cẩn thận gấp lại bản ‘hiệp nghị vợ chồng’,
đặt vào trong ngăn bàn làm việc mình, rồi xoay người hỏi Tô Dịch Thừa, nói: "còn
chưa xong ư, có muốn em pha cho anh ly cà phê không?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu từ chối, nhưng mà lúc này qua nét mặt, nhìn ra được tâm
tình của anh không tệ.
"Vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa." An Nhiên cười gật đầu, xoay người
đi ra khỏi thư phòng.
Tô Dịch Thừa buồn cười, nhìn chằm chằm vào ngăn kéo bàn đọc sách của cô một
lúc lâu, mới nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, trong mắt lóe ra tia giảo hoạt thực hiện
được âm mưu nào đó. (TT: anh là một con hồ ly =.=)
1. Thế hệ nhà quan thứ hai
Ngày hôm sau khi đến cổng công ty, vừa vặn gặp được Trần Trừng vừa từ xe bus
công cộng xuống, đang chạy vội đến.
Vì chạy nhanh, bộ ngực Trần Trừng phập phồng kịch liệt, nhìn thấy An Nhiên,
thở hổn hển gọi: "chị, chị Cố."
An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt hỏi, "nhà cách rất xa công ty sao?"
Thật vất vả mới thở chậm lại, Trần Trừng gật đầu, nói: "hơi xa." Trong thời
đại giá phòng cao bằng trời thế này, cô là người làm thuê từ ngoại tỉnh, đừng
nói là mua nhà, thuê phòng cũng phải thuê ở khu vực ngoại thành, mà công ty lại
nằm ở trung tâm thành phố, như vậy, ngày nào cô đều phải thức dậy từ lúc còn nhá
nhem tối, rồi tan ca, tối mịt mới về.
An Nhiên không hỏi thêm nhiều, nhìn đồng hồ, nói: "lên đi, nếu không vừa chạy
như vừa rồi cũng không ích gì rồi." Nói xong, đi vào thang máy trước.
Hai người vừa mới đến cửa công ty, cô bé tiếp tân nhìn thấy An Nhiên khẽ cười
với cô gọi một tiếng chị Cố, khi nhìn thấy Trần Trừng phía sau cô, ánh mắt của
cô bé có hơi đồng tình.
Chuyển biến như vậy tất nhiên là An Nhiên và Trần Trừng nhận ra, hai người
trao đổi ánh mắt, An Nhiên quay đầu nhìn về cô bé tiếp tân đàng trước hỏi: "sao
vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Cô bé tiếp tân lúng túng cười cười, nói: "hai người vào sẽ biết."
An Nhiên nhìn cô một cái, không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào đại sảnh.
Lúc hai người vừa đi vào, thấy Lăng Lâm nhanh mắt nhìn các cô, vội vàng đứng
dậy, khóe môi nhếch lên, bao hàm khiêu khích, bao hàm khinh thường, đi về phía
An Nhiên và Trần Trừng, đứng lại trước mặt An Nhiên, ánh mắt lướt qua cô, nhìn
về Trần Trừng ở phía sau, có chút chế giễu nói: "tôi nghĩ hôm nay cô không cần
đến rồi." Nhìn tài liệu và văn kiện cô ôm trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười
trào phúng, nói: "những tài liệu này sợ là cũng không ích gì nữa rồi, chiều hôm
qua lúc cô không có ở đây, Tổng giám đã tuyên bố ——" cố ý dừng một chút, nhìn cô
nói: "cô bị sa thải rồi!"
Nghe vậy, Trần Trừng oán hận nhìn chằm chằm cô ta, tay cầm tài liệu thật
chặt, môi căng ra vì tức giận mà khẽ run rẩy.
Chính vào lúc Lăng Lâm kiêu căng đắc ý, đứng ở sau lưng cô ta, An Nhiên đi
thẳng đến chỗ đồng nghiệp đứng xem một bên, hỏi: "Tổng giám đã tới chưa?"
"Đã tới." Có người trả lời.
An Nhiên gật đầu, xoay người liếc nhìn Lăng Lâm, nói: "tôi đã nói rồi sẽ
không để cho cô sa thải cô ấy, còn có, tôi cũng đã nói tôi sẽ truy cứu trách
nhiệm cô muốn đập hỏng mô hình bản mẫu ngày hôm qua."
Lăng Lâm khinh thường, cười khinh miệt, hoàn toàn không để lời nói của cô vào
trong mắt, nói: "chị cho rằng Tổng giám sẽ nghe lời cô ta ư, đừng quên cha tôi
là ai, Tổng giám nể mặt Tô Dịch Thừa, chẳng lẽ ông ta lại không đếm xỉa gì đến
mặt mũi cha tôi? Thật là nực cười!"
An Nhiên không để ý đến cô ta, chỉ đảo mắt nhìn Trần Trừng một chút, nói: "cô
cứ ở đây chờ tôi." Sau đó đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Đức Hưng.
"Cốc cốc cốc." An Nhiên gõ nhẹ cửa phòng của Hoàng Đức Hưng.
Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng của Hoàng Đức Hưng: "vào đi."
Mở cửa đi vào, thấy Hoàng Đức Hưng đeo kính, lúc này đang nhìn chăm chú gì đó
trong máy tính.
Thậm chí cả cặp công văn cũng chưa kịp để xuống, An Nhiên cầm cặp công văn đi
đến bàn công tác của Hoàng Đức Hưng: "Tổng giám."
Lúc này Hoàng Đức Hưng mới ngẩng đầu, thấy An Nhiên đứng trước mặt , cười
nói, "An Nhiên a, có chuyện tìm tôi?"
"Tổng giám sa thải Trần Trừng rồi sao." Không quanh co lòng vòng, An Nhiên đi
thẳng vào vấn đề, hỏi luôn.
"Hử." Hoàng Đức Hưng ngẩn người, cười nói: "vì chuyện này a." Lấy chiếc kính
trên sống mũi kia xuống, nói tiếp: "cô cũng biết thân phận của Lăng Lâm, cho dù
không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, Lăng Lâm dù sao cũng là thiên kim
tiểu th