
“Ta ở trong lửa Vô Sinh nhìn thấy rõ ràng, Sí Hoàng mới là người có tư cách làm
sự phụ nhất, huống hồ hắn và Bạch Nham vốn có quan hệ họ hàng cùng gốc, có lẽ
hắn sẽ không hại ta đúng không?” Dung Tử Du lần đầu tiên nhắc đến cái tên Bạch
Nham này, dù trong đầu chính hắn cũng cảm thấy là lạ, Bạch Nham cũng là hắn mà?
Nhưng hắn lại chưa phải là Bạch Nham.
Vân Nhai gật đầu:“Được, ta đưa ngươi đến núi Thiên Ngu.”
Dung Tử Du tự mình nêu ra ý kiến, Bạch Doanh Chi không còn lý do phản bác,
nhưng nghe được tên Sí Hoàng nàng vẫn có chút chần chờ. Sí Hoàng tuy là trưởng
bối hàng thái tổ của Bạch Doanh Chi và Bạch Nham, nhưng xưa nay không có quan
hệ qua lại gì với Đông Hải. Việc hắn nhập ma Bạch Doanh Chi cũng có nghe nói,
năm đó Văn Thù Bồ Tát tự trách mình không biết quản giáo, làm cho Sí Hoàng hạ
giới tác loạn làm hại thiên hạ, Bạch Doanh Chi khi đó cũng mới chỉ là một tiểu
cô nương không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài, nay nghĩ đến trong lòng lại
thấy không yên. Long tộc xưa nay kiêu ngạo, sao lại sinh ra hai kẻ điên như Sí
Hoàng và Bạch Nham chứ?
Vân Nhai dẫn Dung Tử Du đến núi Thiên Ngu, Bạch Doanh Chi cũng đi theo. Nàng
lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên rời khỏi Đông Hải Bột Hải đi khắp
nơi, đáy lòng có vài phần hưng phấn, nhưng chính nàng không kịp phát hiện, về
sau quay về Long cung mới càng cảm thấy nhàm chán.
Trên đường Dung Tử Du thương lượng cùng bọn họ, cho hắn về nhà nhìn cha mẹ
trước, cáo biệt bọn họ một câu.
Vân Nhai phản đối thẳng thừng:“Ngươi về nhà thấy cha mẹ rồi thì có đi được nữa
không?”
Dung Tử Du bị hắn hỏi vặn lại như vậy thì thấy khó xử. Mẹ thỉnh thoảng hung dữ
với hắn nhưng cũng cực kỳ yêu thương hắn, nếu hắn về nhà nói muốn xuất gia tu
đạo một đi không trở về, mẹ chắc chắn sẽ khóc đến choáng váng, đến lúc đó hắn
muốn chạy cũng không kịp, lại không thể hạ quyết tâm được. Cha rất nghiêm khắc,
nhưng tình cảm cha con trong lòng cũng rất sâu sắc, hắn mà đi sẽ làm cho ông
đau lòng. Nhưng nếu không quay về nói một tiếng, trong lòng hắn cũng không chịu
nổi.
Sắp đến núi Thiên Ngu, Dung Tử Du mới hạ quyết định cuối cùng, dùng Kí Linh
Thuật từ biệt cha mẹ. Chỉ cần hắn tu đạo có chút tiến triển sẽ nhân cơ hội trở
về thăm bọn họ, cho đến khi nào cha mẹ trăm tuổi về trời sẽ chuyên tâm bế quan
tu luyện.
Núi Thiên Ngu trải qua trận chiến với Thiên Khê đã bị hư tổn nặng nề, một cơn
mưa máu, một trận đại chiến, linh khí trên núi loãng đi rất nhiều, kết giới của
Tử Hư Nguyên Quân cũng bị phá tanh bành, nếu không phải còn Thanh Vũ ở lại
trong núi tu hành, tạo lại kết giới một lần nữa, thì dân chúng bình thường cũng
có thể tìm đến nơi này, vào núi chơi.
Thanh Vũ nhìn thấy Dung Tử Du thì vô cùng khiếp sợ, Sí Hoàng lại bình thản hơn
nhiều. Bạch Doanh Chi thấy Sí Hoàng cũng không biết nên xưng hô như thế nào, có
chút xấu hổ. Sí Hoàng lại không ngại, mỉm cười cho qua.
Vân Nhai giải thích mọi chuyện một phen, Thanh Vũ nhìn Dung Tử Du lộ ra vẻ mặt
phiền muộn, thở dài:“Không thể ngờ được ngươi và chưởng quầy Ly đã trải qua
nhiều sinh tử như vậy lại vẫn không thể khổ tẫn cam lai.”
Thanh Vũ nhìn về phía Sí Hoàng, lại thở dài một tiếng.
Bọn họ ở trong núi hai mươi năm, lấy tư chất cùng với linh lực vốn có của Nữ Oa
trong cơ thể Thanh Vũ, muốn ngộ ra đạo pháp Tử Hư Nguyên Quân lưu lại không khó
cũng không mất nhiều thời gian. Nay mặc dù khuôn mặt và bộ dạng Thanh Vũ không
chút thay đổi nhưng đã không còn là tiểu nha đầu không hiểu gì ngày trước nữa.
Rất nhiều chuyện Sí Hoàng không nói, nàng cũng tự hiểu ra được một chút, ví dụ
như rốt cuộc nàng là ai.
Trong hai mươi năm, Tòng Tố đến thăm bọn họ hai lần, Đỗ Tuyền cũng đã tới bảy
tám lần, thời gian còn lại rất là yên tĩnh. Sí Hoàng không thích huyên náo, nơi
núi sâu rừng thẳm này rất thích hợp với hắn, Thanh Vũ cũng đã quen ở bên Sí
Hoàng, nơi này và núi tuyết Tây Lĩnh kì thực không khác nhau là bao, nàng cũng
cảm thấy không rời núi cũng chẳng sao, thế giới phồn hoa bên ngoài không liên
quan gì với nàng, nơi nào có Sí Hoàng nơi đó chính là nhà của nàng.
Về phần lúc trước vì sao Phong Hi lại tạo ra Thanh Vũ, sợ rằng cũng chỉ có một
mình Phong Hi biết đáp án.
Để Dung Tử Du lại, Vân Nhai coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đợi Bạch Nham tu
thành chính quả phi thăng lên Cửu Trọng Thiên đánh thức Du Dao, nỗi băn khoăn
của hắn cũng được hóa giải.
Bạch Doanh Chi không thể bỏ bê công việc ở Đông Hải và Bột Hải, bất đắc dĩ
không thể ở lại với Dung Tử Du, chỉ đành yếu ớt về Đông Hải, mười năm sau mới
có cơ hội chuồn ra tới thăm hắn một lần.
Khi Vân Nhai đến Dung gia báo tin cho nhị lão Dung gia thì gặp Tòng Tố, nói cho
hắn Dung Tử Du ở núi Thiên Ngu, sau đó Tòng Tố gần như năm nào cũng lên núi
Thiên Ngu một chuyến, thứ nhất là bái phỏng cố nhân, quan trọng hơn là giảng
Phật pháp cho Dung Tử Du, sợ Sí Hoàng không cẩn thận dạy Dung Tử Du thành ma.
Mười mấy năm đầu Dung Tử Du mới vào núi Thiên Ngu vẫn về nhà vài lần, đến khi
nhị lão Dung gia lần lượt quy tiên thì không trở về nữa. Sau này khi có được