
“Rốt cuộc vừa rồi ta bị làm sao vậy? Ngươi đang cười cái gì?” Bạch Doanh Chi
túm lấy Vân Nhai hỏi.
Vân Nhai không cười nữa, nói:“Cô ý chí không vững cho nên bị mê hoặc, muốn ở
lại Bất Quy Lâu.”
“Mê hoặc? Cái gì mê hoặc? Ai mê hoặc? Vì sao ngươi lại không sao?”
“Bí mật của Bất Quy Lâu thứ cho ta không thể nói, bởi vì ngay cả ta cũng không
biết rõ ràng. Về phần vì sao ta không sao mà cô lại không chịu được......” Vân
Nhai cố tình nói chậm lại,“Thứ nhất, tu vi của ta cao hơn cô rất nhiều; Thứ
hai, định lực của cô quá kém, còn không bằng đám yêu ma ở trong đó vừa nãy, về
sau trở lại Đông Hải thì bế quan tu luyện đi; Thứ ba, cô là rồng, ta là ma, ta
so với Bất Quy Lâu này càng biết cách mê hoặc hơn.”
Nghe xong Vân Nhai giải thích, trong lòng Bạch Doanh Chi có chút lo sợ bất an,
nàng có phải không những bị Bất Quy Lâu mê hoặc, mà còn càng bị Vân Nhai mê
hoặc hay không?
“Đi thôi, Bạch Nham cũng đến lúc đi ra rồi.”
Bạch Doanh Chi đi theo Vân Nhai trở về cầu đá ngoài Tháp Linh Lung chờ. Không
bao lâu Dung Tử Du đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đại ca?”
Bạch Nham nhìn Bạch Doanh Chi một cái, khóe miệng giật giật:“Ta muốn tìm một
chỗ một mình yên tĩnh lại.”
Vân Nhai gật đầu:"Rời khỏi Phong Đô trước đã. Lấy thân thể phàm thai này
của ngươi ở lâu tại Phong Đô chắc chắn sẽ bị tà khí ăn mòn, không chết cũng mất
nửa cái mạng.”
Ra khỏi Phong Đô, Dung Tử Du nói muốn đến thành Khương Dương, mặc dù Vân Nhai
và Bạch Doanh Chi không rõ nguyên nhân nhưng đều thức thời không hỏi, lúc này
trong lòng Dung Tử Du trăm vị trần tạp, thật sự không có tâm trạng giải thích
nhiều.
Dung Tử Du vốn định theo những gì nhìn thấy trong lửa Vô Sinh đến thành Khương
Dương tìm căn nhà nhỏ rách nát kia. Nhưng dù sao cũng đã qua hai mươi qua năm rồi,
thành Khương Dương này đã sớm không giống trước, căn nhà cũ kia sao còn có thể
tồn tại. Hắn đứng ở ngã tư phiền muộn vô tận.
Ký ức trong lửa Vô Sinh đối với hắn mà nói thật sự có cảm giác xa không thể với
tới, nhìn những hình ảnh này trong lòng hắn giống như bị bóp nghẹt. Khi hắn
thấy Du Dao xuất hiện trong lửa Vô Sinh, trong lòng đau đớn như bị xé rách, cảm
giác đè nén giống như hắn gặp ác mộng khiến cho hắn gần như không thở nổi. Lúc
ấy hắn mới phát hiện trí nhớ này đều là của hắn, là quá khứ hắn nên đi tìm về.
Sau khi ra khỏi Tháp Linh Lung, Dung Tử Du giống như nháy mắt biến thành một
người khác, làm cho Bạch Doanh Chi cuối cùng có thể tìm được trên người hắn một
chút bóng dáng của Bạch Nham, đáy lòng nàng cũng cảm kích Vân Nhai đã dẫn hắn
đến Phong Đô .
Dung Tử Du một mình đứng ở ngã tư hồi lâu, quay về phía Vân Nhai và Bạch Doanh
Chi hỏi:“Ta phải làm thế nào mới có thể khôi phục trí nhớ trước kia? Làm thế
nào mới có thể tìm được Du Dao?”
Bạch Doanh Chi nói:“Chỉ cần nguyên thần trở về thân thể cũ thì có thể khôi phục
trí nhớ.”
“Làm thế nào nguyên thần mới trở về thân thể cũ được?”
“Thân thể của huynh được bảo tồn ở Long cung Đông Hải, muốn nguyên thần trở về
thân thể cũ đương nhiên phải về Đông Hải,” Bạch Doanh Chi nói,“Nhưng hiện tại
huynh không có pháp lực, đừng nói đến đưa nguyên thần thoát khỏi cơ thể trở lại
thân thể cũ, cho dù là Long cung Đông Hải huynh cũng không vào được. Cho nên
huynh phải tu đạo pháp trước.”
Vân Nhai tiếp lời nói:“Du Dao ở Tây Thiên Phật Tổ, ngươi muốn đi tìm nàng,
trước hết phải có năng lực lên Cửu Trọng Thiên.”
Dung Tử Du đem ý kiến của hai người quy kết thành một câu đơn giản:“Nói tóm lại
là ta phải tu tập đạo thuật?”
Vân Nhai và Bạch Doanh Chi cùng gật đầu.
“Thì ra lão lỗ mũi trâu kia nói không sai,” Dung Tử Du cười gượng một tiếng,“Ta
thật sự có phật duyên có đạo tâm.”
Dung Tử Du nhớ tới cha mẹ trong nhà, cực kì không nỡ. Tuy rằng trên hắn còn có
huynh trưởng, dưới có đệ muội, Dung gia thiếu một đứa con trai như hắn cũng sẽ
không chặt đứt hương khói, nhưng dù sao hắn cũng là do cha mẹ dạy dỗ thành
người, hai mươi năm ân tình, thân tình nhất thời nửa khắc sao có thể nói cắt
đứt là cắt đứt được đây? Huống chi bình thường mẹ thương hắn nhất, nếu hắn đi
mà không trở về, không chừng mẹ sẽ rất đau lòng.
Nhưng nếu không tu đạo, hắn trở lại Dung gia làm đứa con hiếu thảo, khối đá đè
nặng trong lòng kia sẽ không biến mất. Du Dao, chỉ cần nghĩ đến cái tên này,
nhớ tới có một cô gái như vậy, hắn lại cảm thấy ngực mình như sắp chảy máu, lại
quyết tâm muốn tìm về trí nhớ kiếp trước.
Bên này Dung Tử Du băn khoăn lo nghĩ, do dự, bên kia Vân Nhai và Bạch Doanh Chi
lại bắt đầu ầm ĩ.
“Tu tập đạo pháp mà thôi, ta dạy đại ca không được sao?”
“Chỉ bằng chút tu vi của cô...... Chậc chậc, vừa rồi không biết là ai suýt chút
nữa ngay cả Bất Quy Lâu cũng không ra được.”
“Ngươi!” Bạch Doanh Chi trừng mắt nhìn Vân Nhai,“Chẳng lẽ còn muốn bái ngươi
làm sư phụ sao? Chẳng lẽ muốn tu thành ma?!”
Vân Nhai thản nhiên cười khẽ:“Ta cũng không rảnh.”
“Ngươi!” Bạch Doanh Chi tức giận.
Dung Tử Du nhìn hai người, thở dài:“Ta nghĩ ta biết nên đến nơi nào tu tập đạo
pháp --- núi Thiên Ngu.”
Vân Nhai và Bạch Doanh Chi đều sửng sốt.