Insane
Thương Ly

Thương Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321723

Bình chọn: 7.00/10/172 lượt.

ỹ Ly dí tay vào mũi con: “Đợi đến khi con tìm được cô

gái mình yêu, sẽ không cảm thấy ngạch nương là đẹp nhất nữa.”

Doãn Khác còn muốn cãi lại thì bị Mỹ Ly đẩy ra đứng

thẳng người, “Đi đi, thầy dạy đang đợi con đó, hôm nay đã trễ khá lâu rồi.”

Nàng vuốt ve đôi má bầu bĩnh trên khuôn mặt tuấn tú của con trai, lẩm bẩm nói

thầm.

Ánh mắt bịn rịn của Mỹ Ly khiến cậu bé nhận ra ngay,

“Ngạch nương, hôm nay Doãn Khác trốn học ở nhà với người nhé?”

Theo bản năng, Mỹ Ly định gật đầu, nàng muốn Doãn Khác

ở bên mình lâu thêm một chút nữa, một ngày cũng tốt, một giờ cũng hay… Nhưng

cuối cùng nàng lắc đầu, “Hư quá, học hành phải chuyên tâm chứ!” Lời trách móc

vừa thốt ra khỏi miệng, nàng lại thấy không đành lòng, bèn vuốt trán con, giọng

nghiệm khắc lại biến thành giọng từ ái yêu thương của người mẹ, “Đi đi, tối nay

ngạch nương sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”

Doãn Khác gật đầu, tiếc nuối theo Nguyệt Sắc rời đi.

Mỹ Ly lẳng lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang xa

dần. Mong sao sự ra đi của nàng sẽ không khiến con khổ sở lâu quá. Con thông

minh như vậy. nhạy cảm như vậy, nhất định sẽ hiểu rõ tấm lòng nàng.

Cơn hưng phấn từ từ lắng xuống, mọi người quay về với

công việc bận rộn ngày thường, Mỹ Ly ngồi bên cửa sổ đọc sách một lúc, thừa dịp

không có người bèn bước ra khỏi nhà.

Hoa nghênh xuân nở sớm khoe sắc rực rỡ, khiến chồi lá

xanh non càng thêm phần đẹp mắt, Mỹ Ly chăm chú quan sát đình đài lầu gác ven

đường, Khánh vương phủ vô cùng quen thuộc, ngày nào nàng cũng vội vã đi ngang

qua, nay nhìn kỹ lại thấy có chút lạ lẫm. Đây là nhà của Tĩnh Hiên, cũng là nhà

của nàng, dẫu nàng đóng vai trò gì trong căn nhà này, cho đến khi sắp phải rời

đi, nàng vẫn thấy đôi phần lưu luyến.

Tố Doanh vô cùng bất ngờ khi thấy nàng đến, nhưng

ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, mời Mỹ Ly vào sảnh đằng sau nói chuyện, dáng

điệu trịnh trọng nhưng xa cách. Nàng ta ngồi trên giường lò, quay lưng ra cửa

sổ, ánh mặt trời mờ ảo chiếu qua song cửa, khiến khuôn mặt nàng ta mơ hồ hẳn

đi. Mỹ Ly ngồi ngay đối diện, tủm tỉm cười nhìn Tố Doanh, nhưng thực tình chẳng

trông thấy gì.

“Chẳng mấy khi ngươi chủ động đến tìm ta.” Tố Doanh

trước giờ vui giận không lộ ra mặt, nay lại không buồn che giấu thái độ lạnh

lùng. Từ khoảnh khắc Tĩnh Hiên van xin hoàng thượng lập bình thê, nàng ta và

nàng đã chính thức trở thành địch thủ.

“Tố Doanh…” Biết là phí công, Mỹ Ly vẫn cố nhìn kỹ

gương mặt của người đối diện, “Mấy năm nay, chắc cô cũng mệt mỏi lắm?” Tố Doanh

cứng người, Mỹ Ly mỉm cười. Đúng vậy, nhiều năm nay, ai cũng mệt mỏi cả.

“Có mệt thật,” Gắng khống chế nỗi bi ai vừa trào dậy,

Tố Doanh lạnh nhạt đáp, “Vì con của ta, vì chính bản thân ta, có vất vả cách

mấy ta cũng phải cố gượng đến cùng.” Lời tuy băng giá, lòng lại xót xa. Đối thủ

thường hiểu rõ nhau hơn cả bạn bè, nàng yêu thương một gã đàn ông không yêu

mình, nàng cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy mệt mỏi, Mỹ Ly chẳng phải cũng vậy hay

sao? Đều là những thứ vất vả theo đuổi nhưng vĩnh viễn không bao giờ chiếm

được. Có lẽ nàng còn may mắn hơn Mỹ Ly một chút, người đàn ông nàng yêu vẫn còn

sống, nhưng mà… Ánh mặt trời xuyên qua song cửa càng trở nên dịu dàng, sưởi ấm

khuôn mặt xinh đẹp bình thản của Mỹ Ly. Chính là bởi trái tim đã chết, nên Mỹ

Ly mới dám hành động bất chấp tất cả, không giống như nàng! Tia hy vọng mong

manh len qua khe hở tuyệt vọng, chẳng khác gì mũi gai đâm sâu vào linh hồn,

không sao rút ra được, đau đến chết đi sống lại. Ngạch nương nói đúng, trước

giờ nàng nuôi ong tay sao, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, lần này Tĩnh Hiên đi đến

Giang Nam xa xôi là cơ hội tuyệt hảo không thể bỏ qua, nàng đã hạ quyết tâm ra

tay. Nhưng mà, nàng không muốn phân tích nguyên nhân thực sự khiến mình cứ mãi

chần chừ, khiến mình cảm thấy bản thân hèn kém! Khi thật vọng đau đớn đến cực

điểm, nàng rất hận, rất tức giận, không ngại trở mặt với Tĩnh Hiên, nàng đã

bước ra khỏi vòng luẩn quẩn rồi. Nhưng khi nghĩ đến hậu quả nếu diệt trừ Mỹ Ly,

nàng lại cảm thấy sợ hãi. Tĩnh Hiên đối với nàng có vài phần áy náy, vài phần

thương hại, y đối xử với nàng là vì đền bù, ít nhất nàng có thể tự lừa dối mình

là mọi hành động của y đều dịu dàng thật lòng. Dù vì Doãn Giác hay vì bản thân,

nàng cũng không nỡ đạp đổ niềm hạnh phúc giả dối này.

Hai người đàn bà tư lự nhìn nhau. Mỹ Ly cảm thấy lạ

lùng, dù không nhìn rõ nét mặt Tố Doanh, nhưng nàng lại thấu suốt tâm sự của

nàng ta.

“Tố Doanh, ta phải đi rồi.” Nàng mỉm cười, không hề bi

ai.

Tố Doanh sững sờ.

“Tố Doanh, ta không hận cô.” Nàng từng thầm ghen ghét

Tố Doanh bởi thân thế hiển hách, cha mẹ đủ đầy, nhưng khi cuộc đời đi đến điểm

cuối cùng, bình tĩnh quay đầu nhìn lại con đường ghệp ghềnh đã qua, nàng mới

phát hiện ra, Tố Doanh vinh quang cả đời những cũng đáng thương như nàng vậy.

Nếu lúc đầu, nàng thoát khỏi vận mệnh của Tĩnh Hiên, chắc chắn Tố Doanh đã là

một người đàn bà hạnh phúc. “Tố Doanh,” nàng thở dài, “Cô cũng nói rồi, vì

chính cô, vì Doãn Giác, đừng buông tay!”

Tố Doanh tái mặt, môi run run, dĩ nhiên là hiểu