
một câu nữa là.
“Hoàng thượng, Mỹ Ly biết tội.” Nàng quỳ mọp xuống,
nhưng không hoảng sợ, nàng sớm đã dự liệu được cơn giận của hoàng thượng. “Lúc
trước, Thừa Nghị ca đưa trận đồ cho nô tỳ là muốn nô tỳ dâng cho người, xin
người khôi phục phong hiệu, để nô tỳ không đến nỗi phải nhún nhường trước danh
phận của người khác.”
Khang Hy lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
“Nô tỳ sợ người vì vậy mà trách tội Thừa Nghị ca nên
mới không dâng… Về sau vẫn giữ, cũng là do chút mê muội của người mẹ, hy vọng
tương lai sẽ dâng lên với danh nghĩa Doãn Khác, lập chút công lao.”
Khang Hy vẫn trầm lặng nhưng nét mặt dịu lại, nghĩ ra
chuyện gì đó bèn hơi cau mày, không còn lộ vẻ khinh bỉ chán ghét nữa. Mỹ Ly có
thể vì Thừa Nghị mà không dâng trận đồ, thật sự là một quyết định không dễ dàng
trong tình huống ngày ấy. Nàng nói thẳng ra như vậy, khiến Khang Hy lại thấy
trọng sự lương thiện của nàng, cơn thịnh nộ cũng nhạt đi vài phần.
“Hoàng thượng, nô tỳ đến đây không phải để đòi hỏi
người. Giấu giếm nhiều năm như vậy, Mỹ Ly tội nghiệt nặng nề, nhưng mà, xin
thánh thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người mẹ. Doãn Khác chẳng có gì
cả.”
Nghe lời nói nghẹn dần về cuối của nàng, Khang Hy cũng
thấy xót xa. Đúng vậy, Mỹ Ly chỉ có thể dựa vào bức trận đồ này để lo toan cho
tương lai của con trai mà thôi.
“Đứng dậy đi! Dù sao chăng nữa, dâng lên bức trận đồ
này cũng tính là công lao.” Khang Hy búng tay áo, “Nói đi, ngươi cầu xin chuyện
gì?”
“Nô tỳ khẩn cầu người phong Doãn Khác làm thế tử.” Mỹ
Ly không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
Khang Hy lộ vẻ kinh ngạc, “Không được!” Y chán ghét
quay mặt đi, sao lại cứ luẩn quẩn thế này! Y không thể phong nàng làm chính
phi, con trai nàng đương nhiên cũng không thể trở thành thế tử.
Mỹ Ly nở nụ cười mờ nhạt, “Người sẽ không vi phạm lời
hứa đâu, cứ để Tố Doanh độc chiếm mọi tôn vinh, bởi vì một kẻ đã chết không thể
tranh giành được gì với nàng ta. Bản thân người, sau khi truy phong mẫu phi làm
hoàng hậu thì mới trở thành con vợ cả.”
“Hỗn hào!” Khang Hy tức giận.
“Hoàng đế ca ca, đừng giận Mỹ Ly. Mỹ Ly vẫn hay chọc
người tức giận, sau này sẽ không như vậy nữa.” Nàng ngoẹo đầu mỉm cười, chắc
đây là lần cuối cùng trong đời họ gặp nhau. Thật ra, trước khi y tống nàng vào
lãnh cung, nàng không mấy e sợ vị hoàng đế được mọi người kính ngưỡng này,
nhưng tình anh em là chân thành, là xuất phát từ tận đáy lòng. “Không phải vì
dâng lên bức trận đồ mà cho rằng đủ tư cách đến cầu xin người, chỉ là dùng tấm
lòng người mẹ sẵn sàng chết vì con đến cầu xin người ban ơn thôi.”
“Mỹ Ly…” Mắt Khang Hy tối lại, y đương nhiên hiểu rõ ý
nàng, muốn trở thành chính phi, lại không vi phạm lời hứa của y với Trát Mục
Lãng, chỉ có cách là… truy phong. Tâm ý Mỹ Ly dành cho con khiến y cảm động sâu
sắc, bà nội của y, mẹ của y cũng từng hy sinh tất cả vì y và tiên hoàng. “Ngươi
nhẫn tâm bỏ lại Doãn Khác sao? Đối với con trẻ mà nói, người mẹ là không thể
thay thế.” Y, thánh thượng của Đại Thanh, cũng là kẻ mồ côi mẹ. Y chiếm được cả
thiên hạ, nhưng mỗi lần nhớ tới mẹ, vị hoàng đế anh dũng cơ trí này lại cảm
thấy đau buồn chua xót. Doãn Khác trở thành thế tử, thành Khánh thân vương
tương lai, nhưng lại mất mẹ, nó sẽ chấp nhận sao? Sẽ vui lòng sao?
Khang Hy dịu giọng: “Mỹ Ly, ngươi không nên quá tham
lam.”
Mỹ Ly cười khổ, nàng tham lam ư?
“Ngươi có được đứa con trai ưu tú như Doãn Khác, có
được người chồng thật lòng yêu thương như Tĩnh Hiên, bất kể năm xưa hắn có phạm
sai lầm hay không, thì bao năm qua, trước tấm lòng hắn dành cho ngươi, ngươi
không nên cứ mãi lạnh lùng. Chỉ tính riêng mối tình si khiến y đấu tranh vì
ngươi hôm qua, ngươi đã không nên bỏ mặc y rồi! Có lẽ giờ ngươi cảm thấy Doãn
Khác phải chịu phận dòng thứ thì thật đáng buồn, nhưng mất đi vòng tay che chở
của người mẹ chẳng phải cũng lại đáng buồn hay sao? Hôm nay trẫm cũng hứa với
ngươi, công ngươi dâng trận đồ trẫm ghi lại cho Doãn Khác, ngươi không cần làm
chuyện ngốc nghếch gì hết cả.”
Bỏ lại Doãn Khác, người đau khổ nhất, bịn rịn nhất
chính là nàng! Nhưng mà, cảm giác bị vận mệnh vứt bỏ bên lề đường… vị đế vương
con trời này làm sao hiểu được. Mỹ Ly nhắm mắt lại, lệ nóng lăn dài, lời nói
của hoàng thượng đã đánh vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng nàng, suýt chút nữa
là nàng dao động. Rồi nhớ đến nét buồn bã u ám trong mắt Doãn Khác, nàng nhận
ra không còn đường lui nữa. Có mẹ lo lắng đương nhiên là hạnh phúc, nhưng đó
chỉ là khi còn nhỏ mà thôi. Cuối cùng cũng có lúc đứa con lớn lên, rời xa vòng
tay người mẹ, lúc đó nó sẽ phát hiện, cuộc đời mình không thể bó gọn trong mảnh
trời nhỏ do mẹ gắng sức tạo ra nữa!
Mỹ Ly thở dài lắc đầu, nước mắt thấm đẫm hàng mi, “Rất nhiều người có thể làm
tròn vai trò người mẹ để che chở cho Doãn Khác, nhưng chỉ mình nô tỳ cam tâm
tình nguyện chết đi vì con mà thôi.”
Trầm lặng hồi lâu, Khang Hy thở dài, “Về đi, suy nghĩ
cho kỹ. Ngươi lựa chọn thế nào, trẫm cũng ủng hộ.”
Từ hoàng cung về, Mỹ Ly mệt mỏi đến độ kiệt quệ. Nàng
khép ch