Polaroid
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211894

Bình chọn: 8.00/10/1189 lượt.

ho rằng

người trên toàn thế giới này đều sẽ gây bất lợi cho mình…”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, “Muội muội yên tâm, nàng đã là

người thân cuối cùng trên đời này của muội, bản cung tự biết đối đãi với nàng

ấy thật tốt, để nàng ấy ở trong cung có một cuộc đời vinh hiển.”

Mặc kệ trong lòng oán hận đến cỡ nào, từ nhỏ đã được

dạy dỗ khiến nàng rất giỏi xem xét thời thế, phân rõ lợi hại, bởi vì nàng ngồi

ở vị trí hoàng hậu này, không chỉ đại biểu cho chính bản thân nàng, mà còn đại

diện cho cả gia tộc nàng.

Cho nên, nàng không chấp nhận được nửa điểm sai lầm

nhỏ.

Nữ nhân có thân phận trong cung, đều là như thế.

Tất cả đều đã đàm phán thỏa đáng, hoàng hậu xoay người

đi về hướng cửa lao. Thân ảnh thon thả chậm rãi bước đi, một thân trắng thuần,

dạo bước bên cạnh vách tường ảm đạm, lại có vài phần quỷ khí âm u, không còn sự

uy nghiêm đoan chính như lúc ở Kim Loan điện xanh vàng rực rỡ.

Ta nghĩ, nàng chỉ thích hợp ở trong cung, rất thích

hợp ngồi ở trên cái ghế phượng mạ vàng kia.

Nàng nhanh chóng rẽ qua góc tường, lại chậm rãi xoay

người, trên mặt mang một nụ cười mỉm, “Muội muội, có chuyện ta quên nói

với muội. Việc lần này, muội muội cũng không thể trách bản cung. Trong cung có

một số người không thể quá nổi bật, vốn cũng là ý của hoàng thượng, bản cung

chẳng qua chỉ nghĩ biện pháp hoàn thành tâm nguyện hoàng thượng mà thôi.”

Lòng ta hoàn toàn lạnh như băng. Mấy ngày gần đây, Hạ

Hầu Thần vẫn đối xử với ta như trước kia, khiến ta bớt đi một chút ác cảm đối

với hắn, hóa ra hắn vẫn như thế, tất cả đều là con cờ trong tay hắn, một khi

không còn cảm thấy mới mẻ, con cờ là ta liền không có cơ hội sử dụng thêm lần

nữa. Chẳng lẽ ta còn có thể có ôm ấp một chút kỳ vọng về hắn dưới đáy lòng sao?

Nghe những lời hoàng hậu nói, ta vốn không nên thất vọng mới đúng. Không sai,

đây mới là Hạ Hầu Thần, bạc bẽo vô tình, có thể bỏ tất cả những thứ đáng bỏ, ví

dụ như ta.

Hoàng hậu thấy thần sắc ta không thảy đổi, giống như

sớm đã đoán được kết quả này, thở dài một hơi, thần sắc trên mặt rất kỳ dị,

không nói cái gì nữa, chậm rãi đi ra cửa phòng giam. Ta nghe nàng dặn dò quan

coi ngục, “Tuy Ninh nương nương phạm phải tội lớn, nhưng dù sao nàng

vẫn từng là tỷ muội tốt của bản cung, cũng không thể đối xử lạnh nhạt với nàng.

Lát nữa ngươi đi cục Thượng Cung lĩnh chăn gấm và áo bông mới tới đây, nhóm

thêm bếp lò trong phòng . Thân thể nàng luôn yế ớt, nếu như xảy ra

điều gì bất trắc, bản cung sẽ không tha cho ngươi!”

Trong lòng ta trào ra cảm giác biết ơn thật lòng. Hai

vật này, quả thực là thứ ta cần nhất. Có nhiều phương diện nàng không được hào

phóng, nhưng những việc nhỏ này thì chẳng hề làm khó dễ, so với rất nhiều kẻ có

thù tất báo, nàng quả thực tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải nàng cố chấp với

ta như vậy, chúng ta thực sự có khả năng trở thành một đôi tỷ muội tốt.

Từ cửa sổ nhỏ hẹp của nhà tù trông ra, ta rốt cuộc

nhìn thấy từng đợt bông tuyết bay bay bên ngoài. Nhiều năm trước, cũng trong

một trận tuyết giống như lông ngỗng bay đầy trời này, ta đã từ tình cảnh cực kỳ

thê thảm mà chuyển mình, hôm nay, xem ra nguyện vọng của ta cũng có thể thực

hiện được.

Có lẽ những bông tuyết lạnh buốt này, lại chính là vật

may mắn của ta.

Nó luôn luôn báo hiệu trước từ tình huống cực kỳ thê

thảm, cảnh ngộ của ta sẽ chậm rãi thay đổi.

Chỉ chốc lát sau, quan coi ngục liền đưa tới cho ta

chăn gấm trắng tinh và áo bông dày bằng tơ tằm. Tuy rằng kiểu dáng rất bình

thường, nhưng bên trong cũng dày hơn, sờ vào mềm mại, chắc là dùng bông loại

tốt bỏ thêm vào. Mà bếp lò cũng được bàytrong phòng giam của ta. Nhà tù thông

gió bốn phía, tuy không ấm như Lan Nhược hiên, nhưng so với lúc đầu đã tốt hơn

rất nhiều.

Ánh mắt quan coi ngục đi cục Thượng Cung lấy mấy thứ

này hơi kỳ lạ, ta thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi nàng: “Có phải Khổng

thượng cung có chuyện kêu ngươi chuyển lời không?”

Nàng vội vàng quỳ xuống đáp lời: “Nương nương,

Khổng thượng cung bảo nô tì gửi lời hỏi thăm nương nương, muốn nương nương an

tâm nghỉ ngơi, tất cả sẽ được phơi bày. Nương nương thiếu cái gì, cứ việc kêu

cục Thượng Cung đưa vào…”

Ta cười lạnh. Khổng Văn Trân vốn tưởng rằng bám được

vào cành cây cao là hoàng hậu, là có thể lấy tính mạng của ta, bí mật của nàng

sẽ vĩnh viễn chôn dấu, làm sao nghĩ đến, hoàng hậu chẳng hề hành động như ý

nàng, vẫn kêu người mang chăn gấm tới đây, giống như tình nghĩa giữa ta và

hoàng hậu chưa hết. Bảo sao nàng không sợ? Nàng đành phải bày tỏ ý tốt với ta.

Ta nhẹ giọng thở dài: “Bản phi vào ngục, còn có nhiều người nhớ tới như vậy.

Xem chăn gấm này đường may tinh tế, kín kẽ, Tư thiết bình thường làm sao có thể

chế ra được, có lẽ là do chính tay Khổng thượng cung làm ra chăng? Ngươi thay

bản phi đa tạ nàng.”

Thủ pháp của nàng, tất nhiên ta chỉ cần liếc mắt một cái

liền nhìn ra. Ở vị trí của nàng hiện tại, tự nhiên không cần chính tay may

chăn bông áo bông, chỉ sợ vì nàng quá sợ hãi, mới nghĩ ra phương pháp này.

Nhưng thời gian cấp bách, từ lúc hoàng hậu hạ ý chỉ, đến lúc chăn