
ói: “Ngươi nghe lời đồn đãi
trong cung, liền không phân biệt được phải trái đúng sai nữa sao?”
Đúng lúc này, có người tiếp lời: “Nàng cũng biết phân
biệt đúng sai ư?”
Ta vừa nghe giọng nói này, máu liền dâng lên não, cái
thìa lập tức rớt vào trong chén, nước canh nóng bỏng bắn lên, có vài giọt rơi
trên mu bàn tay, ta cũng không để ý. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thần
đang đứng ở cửa phòng, bên cạnh hắn là Khang Đại Vi, mà từ khe hở giữa hai
người trông qua, cung nữ Sơ Tuyết đứng trông chừng ở trước cửa đang cúi đầu quỳ
rạp. Nàng lén lút ngẩng đầu lên, đụng trúng ánh mắt ta, sợ đến nằm trên mặt đất
run rẩy, chắc hẳn là bị Hạ Hầu Thần không cho chạy vào mật báo. Ta thầm hối hận
trong lòng, tại sao không phái thêm hai người canh ngoài cửa.
Ta vừa cẩn thận hồi tưởng, chẳng qua là vừa mới uống
canh, vẫn chưa nói sai cái gì phạm vào kiêng kỵ của hắn, vừa đứng dậy hành lễ.
Hắn nói: “Trẫm còn chưa đến gần phòng, đã nghe mùi
thơm trong phòng xông vào mũi, nàng đang uống canh gì vậy?”
Ta len lén quan sát biểu tình của hắn, phát hiện hắn
không giận không vui, chỉ lạnh lùng hờ hững, như khuôn mặt ta đã từng nhìn thấy
vô số lần, liền khôi phục tự tin, trả lời: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, thần
thiếp liền kêu người hầm một chén canh thịt, cũng không phải cái gì mới mẻ,
chẳng qua là loại nấm bình thường mà thôi.”
Ta nói mơ hồ, chỉ mong hắn không truy hỏi đến cùng.
Hắn vừa mới định tội Nguyệt Dung Hoa, ta liền ở trong phòng chưng nấm đầu khỉ
Nguyệt Dung Hoa mang tới ăn, hành động này trong mắt hắn, chỉ sợ không ổn.
Lúc này biểu tình hắn lại bớt lạnh lùng hờ hững,
trở nên tràn trề hứng thú, “Chà, nghe mùi này có vẻ rất ngon, cũng múc cho trẫm
một chén đi.”
Tố Khiết liền lấy một cặp chén đũa từ trong ngăn tủ
ra, múc canh cho hắn, mang đến trước mặt hắn. Hắn đưa tay tiếp nhận, nhìn Tố
Khiết một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi trả lời trẫm, rốt cuộc đây là loại
canh gì?”
Tố Khiết bị ánh mắt âm u của hắn trừng, sợ hỏng, quỳ
trên mặt đất, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, chính nương nương cũng uống, canh này
không có độc.”
Ta rủa thầm trong bụng, thầm nghĩ nô tài bên cạnh mình
tại sao không có kẻ nào có chút tiền đồ vậy nhỉ, vội vàng cười nói: ” Nếu hoàng thượng không
thích, thì đừng uống nữa.”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, Khang
Đại Vi trách mắng, “Hoàng thượng kêu ngươi trả lời, thì ngươi mau trả
lời, về phần nương nương như thế nào, là chuyện của nương nương!”
Tố Khiết liền quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, ấp
a ấp úng hồi lâu mới nói: ” Canh này là dùng gà trúc ti (1), táo đỏ, cẩu kỷ, nấm đầu khỉ chưng cách
thủy mà thành.”
Hạ Hầu Thần đưa chén canh cho Khang Đại Vi, chậm rãi
nói: “Loại
nấm đầu khỉ này, chẳng lẽ là do Nguyệt Dung Hoa đem đến tặng cho nương nương
nhà ngươi?”
Tố Khiết lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái,
mới ngập ngừng ấp úng mà nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, đúng ạ.”
Một phen tra hỏi, ta biết có che giấu nữa cũng vô
dụng, liền cười nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp không so được với
Sư quý phi, vẫn chưa mang bầu, có lẽ nấm đầu khỉ này không hại gì với thần
thiếp. Món này không dễ kiếm, bệnh phong thấp của thần thiếp chưa khỏi hẳn, vừa
vặn có thể lưu thông máu, mới sai người đem đi chưng …”
Ta cúi thấp đầu nói luôn một hơi, không thấy hắn đáp
lại, liền giương mắt nhìn về hướng hắn, lại thấy hắn âm hiểm nhìn ta, đột nhiên
vung tay lên, hất nồi đất trên bàn xuống đất, rớt ngay trước chân ta. Nồi đất
dập nát, nước canh nóng hôi hổi bắn lên, có một ít thấm qua tà váy văng lên
chân ta, đau đớn vô cùng. Ta lui về phía sau vài bước, giương mắt nhìn hắn, lại
thấy cặp mắt hắn vô cùng hung ác nham hiểm, tựa hồ hút tất cả bóng tối trong
gian phòng vào trong mắt.
Ta cả kinh, bất chấp canh nóng ẩm ướt, chân mềm nhũn,
liền quỳ xuống, cúi đầu nói:“Hoàng thượng, thần thiếp không cố ý làm trái lời
ngài, sau khi ngài công bố tội danh của Nguyệt Dung Hoa còn lấy đồ nàng ấy tặng
cho ra dùng, thần thiếp…”
Ta không biết nói gì nữa, cãi chày cãi cối thoát tội,
luôn luôn là điểm mạnh của ta, nhưng ta thật sự không hiểu vì sao hắn đột nhiên
tức giận lại đến như vậy. Đã không hiểu nguyên nhân, ta biết biện giải từ đâu?
Nấm đầu khỉ này có tác dụng đặc biệt gì, cũng chưa
thật sự được chứng minh, huống hồ dù cho nó có hiệu quả đặc biệt, cũng không
đúng với mong muốn của hắn sao? Ta chẳng qua chỉ tiếc thân mà thôi, chẳng
lẽ như vậy cũng sai?
Dưới cơn tức giận lôi đình của Hạ Hầu Thần, không có
ai dám can đảm lên tiếng. Trên mặt đất nước canh uốn lượn chảy qua, sớm đã chảy
tới đầu gối ta. Ta cảm giác được dưới đầu gối dần dần ẩm ướt. Nghĩ đến mấy
tháng gần đây đã quen với cuộc sống phú quý, mới không thoải mái một chút
đã chịu không nổi.
Không biết vì sao Khang Đại Vi lại đi tới đỡ ta
nói: “Sàn
nhà lạnh lắm, nương nương có bệnh ở chân, không nên để lạnh.”
Nói xong liền muốn đỡ ta đứng dậy. Ta nào dám đứng
lên, lại không chống nổi sức hắn, bị hắn kéo lên. Kỳ lạ là, Hạ Hầu Thần
giận dữ lôi đình lại không để ý tới việc này, không nó