
i>川)
Ta liền nôn nóng tiến lên phía trước, hỏi: ” Thân
thể Quý phi tỷ tỷ có ổn không?”
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trân châu màu ráng khói lạnh
như băng trên trâm phượng đập vào trán nàng. Thần sắc u buồn nhìn hoàng thượng
một cái, lại nói với ta: “Ninh muội muội có lòng. Thân thể quý phi nương
nương đã không còn gì đáng ngại, các vị muội muội đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt quét qua các vị phi tần
một cái, ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện dường như lập tức u ám đi. Tuy rằng hắn
chưa nhìn về phía ta, nhưng không biết vì sao, chung quy ta vẫn cảm thấy ánh
mắt hắn giống như thanh kiếm quét qua mặt ta, khiến làn da ta đau lâm râm. Ta
kiệt lực khống chế mới có thể làm cho biểu tình của mình tự nhiên, không ngừng
nhắc nhở bản thân, chẳng qua là do ta quá lo lắng mà tự ám thị thôi.
Chúng phi tần thấy thần sắc hoàng thượng không
tốt, không nói câu nào, đương nhiên mỗi người đều e sợ tránh không kịp, liền
thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, từng người rời đi. Ta cũng đi theo phía sau
các nàng, chỉ mong mau mau rời khỏi Tê Hà các này.
Ai ngờ khi cửa sân Tê Hà các đã nằm ngay trước
mắt, Hạ Hầu Thần đột nhiên nói:“Ninh chiêu hoa, nàng ở lại một chút!”
Ta chậm rãi xoay người lại, nói thầm trong bụng, nếu
như muốn ta ở lại,vì sao lúc thỉnh an không lên tiếng, lại cố tình chờ đến lúc
này mới lên tiếng. Nghĩ đến ngữ khí lạnh như băng của hắn, ta liền có cảm giác
bất an như con chuột bị mèo trêu đùa, thấp thỏm xoay người lại, chậm rãi hành
lễ với đế hậu đứng trước thềm ngọc. Thần thái Hoàng hậu vẫn vô cùng đoan trang
như cũ, nhưng ánh mắt nàng không che dấu được sự hoảng loạn. Ta đột nhiên rất
sợ mình không bị hắn nhìn thấu, nhưng hoàng hậu lại bị hắn phát hiện ra dấu vết
.
Trâm phỉ thúy trên đầu theo bước chân từng đợt từng
đợt đập vào trên búi tóc, búi tóc thật dày vẫn cảm giác được trọng lượng của
nó. Vì sao ngày thường ta không phát hiện, nhành trâm cài này nặng nề đến thế?
Tiếng nức nở trong phòng ngủ Sư Viện Viện đã biến mất,
chắc là nàng đã uống thuốc an thần do thái y chuẩn bị, đã ngủ rồi. Tê Hà điện
vẫn truyền tới mùi thuốc nhàn nhạt như cũ.
Rốt cuộc ta cũng đi đến trước mặt đế hậu, hành lễ,
“Hoàng thượng, ngài có gì cần dặn dò?”
Thật lâu sau cũng không thấy hắn kêu đứng dậy, vẫn là
hoàng hậu nói: “Hãy bình thân.”
Dù cho đứng thẳng người, ta vẫn sợ hãi với sự trầm mặc
khiến người ta ngạt thở này. Cảm giác mơ hồ không thể nắm chắc lại tới nữa, đây
cũng là loại cảm giác mà ta căm hận nhất.
Hoàng hậu nói khẽ: “Hoàng thượng, hôm nay đã muộn rồi,
có chuyện gì, sớm ngày mai nói đi.”
Thời điểm này, nàng lại không kêu hắn là biểu ca.
Hạ Hầu Thần nói: ” Nếu như hoàng hậu mệt mỏi, thì
đi trước một bước đi. Trẫm muốn bảo Ninh Chiêu Hoa xử lý chút việc…”
Lại phải một mình đối mặt với hắn? Nhớ đến chuyện
trước kia, ruột gan ta không khỏi co thành một đoàn, lại không dám có nửa câu
phản đối, chỉ đành cúi đầu xuống, “Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể giúp
được gì, dù có chết muôn lần thần thiếp cũng không chối từ…”
Hạ Hầu Thần khoát tay chặn lại, ngăn ta bày tỏ lòng
trung thành, dẫn đầu hướng đến tẩm cung của Sư Viện Viện. Mà hoàng hậu, đành
phải rời đi trong tiếng thái giám hô bãi giá, đi càng lúc càng xa.
Vóc dáng hắn cao cao giống như cây trúc chậm rãi đi
trên con đường phía trước, ống tay áo màu vàng sáng bay bay, đi qua chỗ nào,
nhóm cung nhân đều cúi đầu không dám nhìn. Ta khẩn trương suy tư, rốt cuộc hắn
đã biết được gì, hay là chỉ thăm dò mà thôi?
Ta chưa hề vào phòng trong của Sư Viện Viện, lần trước
tới thêu mắt trên váy chim cũng chỉ vào đến phòng ngoài và thiên điện mà thôi.
Tiến vào phòng trong, liền cảm giác một luồng hơi ấm áp chậm rãi đập vào mặt,
trong đó có mùi thuốc của cây ích mẫu, cùng với một vài hương vị khác, tất
nhiên đã được các ngự y chứng thực là rất có ích trong việc giữ thai cho phụ nữ
có thai.
Màn xanh rũ xuống, bên trong có mấy cung nhân lẳng
lặng đứng bên cạnh hầu, thấy hoàng thượng tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ, lại
không dám lớn tiếng ồn ào. Một đại cung nữ có chút thể diện đi tới, thấp giọng
bẩm báo với hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương vừa mới ngủ.”
Hạ Hầu Thần nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”
Đại cung nữ kia liếc mắt nhìn ta một cái, mới dẫn theo
mấy cung nữ khác rời đi.
Lúc nhiều người không phát hiện, hiện giờ người vừa
lui hết, sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở lại tới nữa. Hắn đứng bên cạnh màn
trướng màu xanh, nhìn bóng người trong màn, tựa hồ như ngây ngốc. Ta đứng ở
phía sau hắn, không biết làm thế nào, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ để lộ sự hoảng
loạn trong lòng.
Tuy ta không tin những lời Ninh Tích Văn đã nói với
ta, nhưng vừa đứng ở phía sau Hạ Hầu Thần, cảm giác lo sợ không yên không biết
sao lại ùn ùn kéo tới. Tuy hắn đưa lưng về phía ta, lại giống như mọc thêm một
con mắt sau gáy.
Ta đảo mắt qua, ghế tử đàn ta muốn lẳng lặng nằm trong
góc. Cái ghế chỉ sơn một lớp mỏng, lộ ra màu gỗ vốn có của cây tử đàn, dưới ánh sáng âm u do ngọn đèn tản mát ra, trên ghế dựa rộng rãi t