
ế nào cũng không
nghĩ ra chân tướng chuyện tối hôm qua.
Rửa mặt chải đầu xong, lại có cung nữ do hoàng hậu
phái đến mời. Trong lòng ta hiểu rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã biết tình hình tối
hôm qua, kêu ta qua an ủi đây, không, chính xác phải nói là kêu ta qua cùng
chung mối thù mới đúng.
Sư Viện Viện không chỉ hành động như thế một lần.
Lần này là ở Lan Nhược hiên, thậm chí cả khi hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu, nàng
ta cũng dám chặn đường!
Cũng khó trách nàng dám làm như thế, từ sau khi mang
bầu, nàng đã liên tục thăng ba cấp, thăng thành một trong tứ phi, quý phi địa
vị cao quý, trong dòng họ cũng có nhiều người được lên chức, đã trở thành tân
đại thế gia nối bước Thượng Quan gia tộc và Thời gia.
Lúc kiệu đi tới Chiêu Thuần cung, hoàng hậu đang ngồi
một mình dưới tàng cây của một gốc phù dung. Ghế dựa có màn lụa thêu, ngăn phấn
hoa và lá khô bị gió thổi rơi xuống, có một đóa hoa phù dung từ trên cây bay
xuống, trượt xuống đỉnh màn, rơi trên vạt áo nàng, nàng lại không phát hiện ra,
xem ra tâm tư nàng hôm nay rất nặng nề.
Tiếp xúc lâu ngày, qua lời nói, hành động, cử chỉ của
hoàng hậu đối với hoàng thượng, ta dần dần thấy được, hoàng hậu vẫn có tình cảm
với Hạ Hầu Thần, cho nên lúc này biểu hiện nàng mới tiêu điều như thế. Có lúc
ta nghĩ, sở dĩ hoàng hậu coi ta là đồng minh, ngoại trừ lần trước ta lập công
ra, có phải bởi vì ta sẽ không tranh giành sự sủng ái của Hạ Hầu Thần với nàng
hay không? Tuy rằng nàng năm lần bảy lượt ám hiệu Hạ Hầu Thần nên ngủ lại với
ta nhiều hơn, chỉ là, có bao nhiêu phần là thật lòng? Nếu như Hạ Hầu Thần thật
sự chung tình với ta, nàng còn có thể nhiệt tình như vậy sao?
Xem kiểu cách ngày thường nàng trò chuyện với Hạ Hầu
Thần, từ khóe mắt đến đuôi mày không chỗ nào không lộ ra tình ý, tuy chỉ ở
trước mặt ta, nàng mới gọi là “Biểu ca”, nhưng mấy tiếng gọi kia, đã ẩn chứa
bao nhiêu tâm tư?
Hôm nay ta chỉ trang điểm nhẹ, phấn lót không che được
vẻ mệt mỏi của một ngày chưa ngủ, tuy quần áo không khác lúc bình thường, nhưng
thần sắc không tốt, ta cũng tự thấy bản thân mình tiều tụy. Hoàng hậu nghe bẩm
báo, quay đầu lại trông thấy ta, tự nhiên cũng cảm giác được. Khóe miệng nàng
hiện lên một nụ cười khổ, nhưng nụ cười khổ bỗng nhiên lại biến mất không thấy,
chỉ cười nhìn ta, “Hôm
nay hoàng thượng mới ban cho ít nho của Tây Vực tiến cống, ta thấy muội
muội vào cung đã lâu, nhưng chưa hề được thưởng thức, không bằng nếm thử xem?”
Ta khiêm nhường cười nói: “Hoàng thượng ban
cho, tiện thiếp nào dám dùng?”
Hôm nay nàng chỉ mặc một cái váy đơn giản, chải một
cái búi tóc Thiên vân(1), trước búi tóc cắm một con bướm bằng ngọc
xanh kiểu dáng hào phóng, có lẽ là để tiện nằm dưới tàng cây, cả người có vẻ
thanh lệ vô song. Hoàng hậu vốn có một gương mặt đoan trang mỹ lệ, tuy rằng
không có vẻ diễm lệ phi phàm của Sư Viện Viện, nhưng cũng rất có khí chất danh
gia vọng tộc. Theo ta thấy, dung mạo của nàng, rất thích hợp làm hoàng hậu.
Nàng thậm chí không cần trang điểm nhiều, tự nhiên đã
có một loại khí chất quý hái. Ta lại nghĩ đến Ninh Tích Văn nói ta giống như
con hát, có lẽ ta diễn thế nào, giả dạng thế nào, cũng giả không ra khí độ danh
gia vọng tộc của hoàng hậu, cho nên, vị trí của nàng, ta nghĩ cũng không dám
nghĩ. Phải có gia thế hiển hách, trong gia tộc có vô số người ủng hộ, mới có
khả năng được lên làm hoàng hậu, cũng mới có khả năng an ổn làm hoàng hậu.
Hạ Hầu Thần sẽ không cần một hoàng hậu không thể trợ giúp hắn, mà nàng lại vừa
vặn có được sự hỗ trợ này.
Nếu như phụ thân ta chưa chết, Ninh gia còn tồn tại
trên đời này, có lẽ ta cũng sẽ có một phần vọng tưởng, chỉ tiếc, hiện tại ngay
cả vọng tưởng ta cũng không có.
Nho Tây Vực màu tím đặt trên mâm bạch ngọc, trên quả nho
đọng một tầng sương trắng, cho thấy trong thời gian tiến cống, nho này đã
dùng băng khối để giữ độ tươi, trải qua hành trình ngàn dặm, mới được dâng
lên. Nghe Khổng Văn Trân nói, nho này đưa vào trong cung, tổng cộng chỉ có
chừng ba mươi cân, ngoại trừ chỗ hoàng hậu, còn đem đến Tê Hà các không ít,
nghe nói là Sư nương nương mới chửa, thích ăn vị chua, cho nên mới mang nhiều
nho tới cho nàng. Về phần phi tần bậc thấp như ta, ngay cả mặt mũi quả nho thế
nào cũng chưa bao giờ thấy qua. Thấy rõ long sủng hoàng thượng dành cho Sư Viện
Viện quá lớn, chỉ sợ trong suy nghĩ của hắn, nàng ta đã ngang vai ngang vế với
hoàng hậu.
Cũng khó trách hoàng hậu ăn nho, gương mặt lại không
hề lộ vẻ vui mừng. Ta hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, lại không biết nàng có
thể đi đến một bước kia. Trong mắt cả hậu cung, hoàng hậu là người hiền hoà mà
đoan trang, tự nhiên là sẽ không làm ra việc gì tàn nhẫn. Hôm nay nàng kêu ta
tới đây, thật ra ta muốn biết, rốt cuộc nàng có thể nhân từ đến trình độ nào.
“Muội
muội, nho này rất hiếm thấy, chỗ muội chắc không có, đợi lát nữa lúc muội trở
về, bản cung kêu người mang mấy chùm qua cho muội.”
“Hoàng
hậu nương nương, thần thiếp đã quen ăn những thứ thô bỉ, thứ quý giá
thế này, nương nương hãy giữ đi, thần thiếp được nếm thử là