Duck hunt
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329474

Bình chọn: 7.00/10/947 lượt.

, giống

như người vừa mới kêu gào cuồng loạn kia, không phải là nàng.

Ngoại trừ hốc mắt hơi ửng đỏ, nàng cũng không còn chỗ

nào bất ổn. Ta nhẹ giọng kêu: “Hoàng hậu, thần thiếp tới thăm ngài.”

Nàng ngẩng đầu lên, cực kỳ tao nhã buông lược

xuống: “Ngươi

tới, có mang theo son phấn cho bản cung không?”

Nàng mới mở miệng, ta liền biết thần trí nàng đã không

còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý nghĩ muốn bảo trì vẻ đoan trang hiền thục khắc sâu

trong lòng, nàng chỉ một lòng nghĩ đến son phấn.

Hạ Hầu Thần lợi dụng danh nghĩa Cao Xương quốc tiến

cống son phấn cực phẩm, kỳ thật trong đó có một lượng Ngũ Thạch Tán cực nhỏ.

Chất độc sẽ từ miệng mũi xâm nhập vào cổ họng, tiến vào trong phổi, khiến người

ta càng dùng càng nghiện, nhưng lại có thể khiến làn da người ta vô cùng trơn

mềm, như da thịt trẻ con, mặt càng bóng loáng như trứng gà bóc, quần áo hơi thô

một chút mặc lên người, liền cảm giác thấy vô cùng ngứa ngáy.

Nhưng ai có thể đoán ra đây cũng là tác dụng của Ngũ

Thạch Tán? Cao Xương quốc vốn là nước nhỏ, chuyên trồng hoa hồng, đồ vật mang

đến tiến cống, tự nhiên đều là hàng tốt, hơn nữa hương vị đặc biệt, khiến cả

mặt thơm phức, nàng chỉ cho rằng đó là mùi thơm son phấn, không cần Hạ Hầu Thần

phải lên tiếng tán thưởng, chỉ ánh mắt hắn ngầm thưởng thức, sẽ khiến nàng tiếp

tục sử dụng để lấy lòng hắn.

Nhìn thấy hoàng hậu như thế, ta thầm nghĩ, hại nàng,

ngoại trừ gia tộc của nàng, đó là tình ý nàng dành cho Hạ Hầu Thần.

Nàng đã không nhận ra ta, dù ta có hận cũng không còn

ý nghĩa gì nữa, rời khỏi nhà tù, vừa tiến vào ánh sáng mặt trời, liền cảm thấy

vô cùng chói mắt, lại nhìn thấy trong vầng sáng rực rỡ kia, Hạ Hầu Thần và

Khang Đại Vi đang đứng chờ trước hành lang đỏ rực(3).

Chân hắn đã dần dần khôi phục, mặc dù còn phải chống

gậy, vẫn có thể đứng thẳng thật lâu. Dù vậy, toàn thân hắn vẫn tỏa sáng, khói

mù không thể che lấp hào quang vạn trượng, tuy rằng khi hắn ngoan độc cũng

khiến người ta phải rùng mình.

Nhưng ta nghĩ, chẳng phải bản thân ta cũng như thế

sao?

Ta còn đòi hỏi gì hơn?

(1)Chuồn chuồn kim:↑

(2)Giường cổ Trung Quốc, hai đầu có hai thành giường,

bốn góc có bốn cột, có nóc giường. Thường được chạm rỗng, sau đó phủ thêm màn,

chăn gấm. Trong hoàng cung thì được khắc hoa văn hình rồng.↑

(3)Hành lang sơn đỏ:↑



Từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ ngói xanh này, bị một

đám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Ta thờ ơ lạnh nhạt với những kẻ khom

lưng uốn gối trước mặt ta, nhưng vừa xoay lưng lại, đã thay đổi vẻ mặt, hoặc

sau lưng ta thì ngấm ngầm đấu đá, nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơn

cả người thân. Mà ta, đã nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nó

với mẫu hậu. Hiển nhiên bà vô cùng hưởng thụ, cũng rất chiều chuộng ta, chưa

bao giờ nghĩ sẽ dùng những đứa bé do phi tần khác sinh ra thay thế ta.

Chỉ có một lần, suýt tý nữa ta đã bị thay thế, Vân quý

nhân —— đường muội bên họ ngoại của mẫu hậu có bầu, cũng sinh ra hoàng tử.

Lúc đó ta còn nhỏ, cho rằng chỉ cần ta nghe lời mẫu

hậu, dỗ bà như người ta dỗ ta, bà sẽ không vứt bỏ ta.

Bản lãnh hạng nhất mà ta học được trong hoàng cung, đó

là nhìn sắc mặt đám cung nhân. Từ sau khi đứa con của Vân quý nhân ra đời, ta

liền phát giác sắc mặt đám cung nhân dần dần thay đổi, cách đối xử với ta, cũng

lạnh nhạt hơn rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đã bắt đầu có

suy nghĩ gian dối.

Ta biết một khi người trong cung có suy nghĩ gian dối,

liền rất khó quay đầu, đám cung tỳ đã như vậy, mẫu hậu cũng thế.

Sống lâu trong cung, ta đặc biệt nhạy cảm với những

việc này, ta không thể không âm thầm suy nghĩ kế sách.

Ta là thái tử, phụ hoàng còn sống, chỉ là thân thể

không được tốt, triều chính bị Thượng Quan thái sư thâu tóm. Phụ hoàng đối xử

với ta rất tốt, thật lòng thương yêu ta, cho nên, ta vẫn có rất nhiều đặc

quyền. Ta liền từ từ xin phụ hoàng vài thứ, có lúc là một ít tiền bạc, có lúc

là xin được ra ngoài cung du ngoạn, có lúc lại một tòa nhà ở nơi nào đó ngoài

cung. Ta ở bên ngoài chơi đùa thật sự phóng đãng, dạo thanh lâu, uống rượu mạnh,

mỗi lần hồi cung đều say bí tỉ.

Điều này cũng làm cho mẫu hậu thay đổi cái nhìn, đưa

tới không ít rượu ngon do Tây Vực sản xuất, ta đều nhận lấy.

Địa vị của ta vì vậy mà được củng cố hơn một chút.

Tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng có thân phận thái tử, nên

cũng có không ít cung tỳ nghĩ hết cách muốn bò lên. Ta cũng đón nhận từng

người. Kỳ thật, tư vị chẳng hề hay ho gì, về sau cũng được một chút vui thú.

Nhưng ta lại sớm mất đi hứng thú với thân thể của các nàng.

Bệnh của phụ hoàng dần dần trầm trọng, làm thế nào

cũng không chuyển biến tốt đẹp được, Thượng quan thái sư cũng bắt đầu tùy tiện,

liều lĩnh hơn, mà ta, lại càng thêm phóng đãng hoang đường, cả ngày không phải

mỹ nữ thì là rượu ngon.

Người trong gia tộc Thượng Quan từ từ được thăng chức,

phi vị của Vân quý nhân cũng thăng lên theo. Mẫu hậu cũng không vội vã đổi thái

tử, đám người trong cung cũng bớt kỳ quái đi một chút.

Phụ hoàng thấy cứ như vậy không phải là cách hay, liề