
p toàn thân, chung quy sẽ có lúc nàng nhịn không nổi nữa, bạo phát
ra.
Ta biết bắt đầu từ lúc lên xe, nàng đã cố gắng không
động đậy thân thể, tận lực không để làn da ma xát với quần áo, nhưng đã là lễ
tế lớn, làm sao có thể không cúi lạy nhận quà tặng, chắp tay tụng kinh?
Sự khác thường của nàng, đã khiến một vị trưởng lão
chú ý, lúc di chuyển chung quanh chúng ta tụng kinh, thỉnh thoảng cũng bất chấp
lễ nghi đánh giá nàng. Ta âm thầm lưu ý, thầm nghĩ đúng như Hạ Hầu Thần đã nói,
đã bứt dây, tất phải động rừng.
Tất cả mọi chuyện, sẽ kết thúc vào buổi tế lễ ngày hôm
nay.
Mùi hương nến càng đốt càng nồng, ta bị hương hun đến
hơi sót mắt, “Sơ hiến lễ” đã gần kết thục. Kế tiếp đội nghi thức sẽ chuẩn bị “Á
hiến lễ”, mà chúng ta thì được người ta dẫn qua thiền phòng nhỏ gần đó nghỉ
ngơi. Khi Tố Tú đỡ ta từ trên bồ đoàn đứng dậy, chỉ cảm thấy mỏi mệt mà thôi,
mà hoàng hậu, phải có hai thị tì kéo mới đứng dậy nổi, Hạ Hầu Thần nhìn thấy,
liền cau mày nói: “Hoàng
hậu, thân thể nàng không thoải mái sao?”
Nàng lắc đầu, miễn cưỡng trả lời: “Thần thiếp quỳ lâu,
nên chân hơi tê.”
Hạ Hầu Thần liền nói: “Những nghi thức tiếp theo cũng không
thể để xảy ra nửa điểm sai lầm, trẫm không muốn dân chúng chế giễu thêm nữa.”
Ta nhìn thấy khuôn mặt hoàng hậu trắng bệch. Tất nhiên
là nàng hiểu ý tứ ẩn trong lời nói của Hạ Hầu Thần, hắn sinh một hoàng tử ngốc
đã thành trò cười cho người trong thiên hạ. Tuy không có bằng cớ chứng minh,
nhưng mọi người đều biết ngọn nguồn của cả sự việc này là hoàng hậu. Nếu hoàng
hậu còn phạm phải sai lầm, sẽ khiến hắn không thể nhịn được nữa.
Dù cho nàng xuất thân từ thế gia hùng mạnh nhất triều
đại này, nàng có thể khống chế biểu tình của mình, khống chế nụ cười của mình,
nhưng không thể khống chế được tác dụng phụ của thuốc lên thân thể.
Ta tiến lên cười nói: ” Xin hoàng thượng yên
tâm, bất luận thế nào, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không gây ra sai lầm tại
trường hợp quan trọng cỡ này.”
Nàng nghe thấy câu này, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn ta
một cái, nói: “Nếu
thần thiếp gây ra sai lầm gì, chỉ còn một mình muội muội ở đây, thần thiếp sợ
rằng muội muội chống đỡ không nổi.”
Ta buông tay mà đứng, “Thần thiếp chưa bao
giờ có ý nghĩ như vậy.”
Hạ Hầu Thần dẫn đầu đi ra, “Như vậy thì tốt.”
Chúng ta được đưa tới sương phòng nghỉ ngơi, “Sơ hiến
lễ” hôm nay coi như đã hoàn thành tốt đẹp. Trong lúc hiến tế vẫn không được ăn
thức ăn mặn, thái miếu liền chuẩn bị các món chay tinh xảo cho chúng ta.
Món phật thủ tam tơ, Hoa lan kim châm, Đậu hủ cuốn như
ý (6,7,8)vân vân xếp đầy một bàn, tuy trên
bàn không có thức ăn mặn, nhưng hương vị của đồ chay cũng tươi mát thanh nhã,
cho thấy chủ trì thái miếu đã tốn không ít tâm tư. Vì cả ba người đều đang mặc
lễ phục, tay áo rộng, hành động bất tiện, nên cung tỳ sau khi ăn thử liền dùng
đũa bạc gắp thức ăn vào cái dĩa trước mặt chúng ta. Khi dùng bữa, đều có cung
tỳ giúp chúng ta đỡ tay áo, để tránh làm bẩn phục sức.
Mũ miện và đồ trang sức, phải đợi đến tối mới được gở
xuống, nặng thì nặng, nhưng tất cả đã có người hầu hạ, cũng không đến nỗi quá
phiền toái.
Chỉ là bộ dáng đứng ngồi không yên của hoàng hậu khiến
người ta cảm thấy buồn cười. Nàng đã là mẫu nghi của một nước, tự nhiên phải
bảo trì phong thái đoan trang, lúc đi lại eo lưng phải thẳng tắp, váy không
rung động, lúc ngồi xuống cũng phải uy nghi đường hoàng, nhưng ta thấy tuy nàng
nỗ lực bảo trì hình thái khi ngồi trên ghế, khóe mắt lại giật giật, hiển nhiên
là nhẫn nhịn rất khổ cực.
Ta liền nói với cung tỳ: “Hoàng hậu nương nương
luôn thích ăn măng, trong món phật thủ tam tơ có măng, chắc hoàng hậu nương
nương cũng thích, ngươi gắp cho nương nương đi.”
Cung tỳ gắp măng bỏ vào trong chén của hoàng hậu, nàng
liền khiêm tốn nhã nhặn cười nói: “Đa tạ muội muội.” Lại
hỏi Hạ Hầu Thần,
“Hoàng thượng thích ăn cái gì?”
Hạ Hầu Thần liền chỉ món Hoa lan kim châm, nói: “Món ăn này tên hay,
kiểu cách trẫm cũng thích……”
Nàng liền vui vẻ nói: “Để thần thiếp gắp cho
ngài.”
Thực ra nàng vốn không cần phải làm việc này, đã có
cung tỳ phục vụ, nhưng nàng đã nói vậy, liền có cung tỳ tiến lên đỡ tay áo cho
nàng. Ta giương mắt nhìn lên, tay áo rất dài nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên cổ
tay nàng có những vết gãi hồng hồng. Hình như nàng đã phát hiện ra, co tay
lại, mấy vết gãi kia lại bị tay áo che khuất.
Nàng gắp một đũa Hoa lan kim châm, muốn đứng dậy đi
đến bên cạnh Hạ Hầu Thần, lại không biết vì sao, tay run lên, đũa buông lỏng,
đũa thức ăn kia rơi vào trong mâm, tung tóe ra bốn phía.
Ta cười thầm trong lòng, lại gắp khác một đũa khác cho
Hạ Hầu Thần, “Hoàng
thượng, để thần thiếp gắp đi. Hoàng hậu sao làm được những chuyện lao động chân
tay này?”
Hạ Hầu Thần liền cười nhẹ, “Chỉ có nha đầu thô
thiển như nàng mới hợp ý trẫm.”
Ta liền dựa vào người hắn, giật tay áo hắn, “Hoàng thượng, nghe
ngài nói kìa, nếu thần thiếp là nha đầu thô thiển, vậy hóa ra hoàng thượng là
đầy tớ thô thiển à?”
Ta thầm quan sát hoàng hậu, thấy gương mặt nàng lúc
trắng lú