
trong tay áo dài rộng, giống như một pho tượng sáp, vẫn không nhúc nhích. Ta có
thể nhìn thấy tai nàng hơi hơi rung động, hoa văn dưới cổ áo dường như đang
nhấp nhô gợn sóng. Đây là quà của Hạ Hầu Thần dành cho nàng, nếu nàng thất thố
sẽ bị người đời cười chê.
Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giống như
khi ta tận mất nhìn Ninh Tích Văn lìa đời.
Hai bên đường có dân chúng quỳ lạy, hô to vạn tuế,
cũng có dân chúng đốt hương cầu chúc. Xe ngựa chậm rãi đi tới trước, người ở
phía ngoài cho rằng người trong xe là thần tiên cứu thế, nhưng ai có thể cứu
rỗi người trong xe đây?
Ta mơ hồ nhìn thấy có một ngôi đền thờ cao lớn được
xây dựng bên đường, phía sau đền thờ là là một con đường thẳng tắp có thể phi
ngựa, tận đầu con đường kia là những tòa nhà có bức tường màu trắng, ngói lợp
san sát, trước cửa sơn son có hai hàng thủ vệ, xiêm y sạch sẽ, trên tấm bảng là
hai chữ to như lưỡi mác, Thời phủ, hóa ra con đường này đi qua Thời phủ.
Thời phủ quả thật không giống những tòa phủ đệ khác,
do tiên hoàng đích thân đề tên, ngói xanh mái hiên đỏ thắm, không có điểm nào
không biểu hiện ra chuyện xưa trăm năm của tòa nhà này. Tạo cho ta một cảm
giác, nó đã cắm rễ ở đây, như một gốc cây già trăm năm, rắc rối khó gỡ.
Hạ Hầu Thần nghiêng mặt qua nói: “Hoàng hậu, đây là nhà
mẹ đẻ của nàng, có muốn đi xuống thăm một chút không?“
Phía trước đền thờ kia, có một người lão giả râu dài
dẫn theo mấy gia đinh đứng chờ, cũng có vài vị nữ quyến đeo mạng che mặt đứng
phía sau. Ta liếc nhìn qua, liền thấy quần áo trên người mấy người kia vô cùng
tinh tế lịch thiệp, lại không quá mức lộ liễu, chắc đó là người nhà của nàng.
Hoàng hậu chỉ liếc nhìn về phía trước, bức rèm che
đúng lúc này lại bị gió thổi lên, vang lên tiếng châu ngọc va vào nhau trong
trẻo dễ nghe, lão giả kia cùng nhóm gia đinh, nữ tử vội vàng quỳ xuống, nàng
chỉ ngơ ngác liếc mắt nhìn bọn họ một cái, liền ngồi thẳng người lại.
Nàng mỉm cười nói: “Hoàng thượng, đang tiến hành tế lễ lớn,
thần thiếp làm sao có thể quên mất phép tắc?”
Hạ Hầu Thần liền nói: “Hoàng hậu luôn luôn
tuân thủ phép tắc.”
Thế là một đường yên lặng, thẳng tiến đến thái miếu.
Thái miếu nằm ở phía Nam kinh thành, cũng có thể coi
là miếu thuộc hoàng gia. Xe ngựa ngừng trên quảng trường trung tâm của thái
miếu, vừa xuống xe, liền trông thấy tất cả đồ dùng để tế lễ đều đã chuẩn bị sẵn
sàng. Chủ tế là trưởng lão thái miếu, tất cả những người khác đều xếp hàng theo
thể chế.
Sau khi nổi trống đốt pháo, đội nghi thức vào chỗ,
tuân theo sự chỉ huy của chủ tế, ta cùng Hạ Hầu Thần, hoàng hậu liền đi vào vị
trí, thành kính quỳ trên mặt đất dâng hương, hành đại lễ ba quỳ chín lạy, tiếp
theo là tiến hành “Sơ hiến lễ”. Tế lễ lớn như thế này ước chừng sẽ mất hai ba
canh giờ, sau “Sơ hiến lễ”, ngày thứ hai còn có “Á hiến lễ”, ngày thứ ba là
“Chung hiến lễ”, cuối cùng mới “Đốt chúc văn, đốt lụa trắng”.
Lạy xong, liền quỳ xuống bồ đoàn, trưởng lão thái miếu
đọc chúc văn, lấy nước thánh vẩy lên người, để cầu năm sau thuận lợi hanh
thông.
Ta chắp tay mà quỳ. Bảo trì trạng thái trang nghiêm,
ba vị thánh tổ từ trên bàn thờ nhìn xuống, trong hương khói mờ mịt, ta cảm thấy
giống như Ninh Tích Văn trên trời đang thương xót nhìn xuống, hiệu lệnh của đại
sư xa xôi mơ hồ, hết thảy đều hư ảo không chân thật như thế.
Nghĩ đến cái chết thê thảm của Ninh Tích Văn, ta không
kềm được nhìn về phía hoàng hậu bên kia, chỉ thấy dung nhan cùng hai bàn tay
nõn nà của nàng, đúng là đoan trang như Quan Âm bồ tát, nào có ai biết sự xấu
xa ẩn dưới lớp da kia?
Nhưng nhìn một hồi, ta lại phát hiện ra manh mối. Nàng
cũng không hẳn là ngồi yên không động dây, phía dưới xiêm y rộng rãi, hoa văn
trên y phục khẽ rung động, nàng ta dường như đứng ngồi không yên, nửa người
dưới không kềm nổi cứ run rẩy vặn vẹo.
Ta cùng nàng ấy ngồi song song phía sau Hạ Hầu Thần,
theo lệ vị trí của ta thụt lui sau nàng thêm một khoảng, cho nên có thể thấy
được rõ ràng. Dung nhan nàng vẫn trắng nõn như trước, gương mặt không có chỗ
nào bất bình thường, chỉ có thân thể không ngừng rung động, tựa hồ trên thân
thể nàng có trăm ngàn con kiến đang cắn nuốt.
Ta liền biết tất cả những thứ Hạ Hầu Thần an bài, đã
bắt đầu phát huy hiệu quả. Tại loại trường hợp trọng đại này, nếu nàng thất
thố, thì sẽ thành mối hận muôn đời.
Y phục nàng ta mặc hôm này, đều được chế tạo theo kiểu
mẫu, phía trên thêu hoa văn, tinh mỹ vô cùng, nhưng mặt trong lại không thể
phẳng mịn như loại y phục ngày thường nàng yêu cầu Tư chế phòng làm, ít nhiều
gì cũng phải có đầu gút chỉ, mà loại vải may y phục, càng không thể mỏng manh
mềm mại như loại nàng mặc thường ngày, đều dùng tơ lụa có vân chìm chế thành,
tạo cho người mặc vẻ trang nghiêm thận trọng. Y phục này người bình thường như
chúng ta mặc tự nhiên không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy rất nặng mà thôi, mà nếu
như nàng mặc, liền cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Thời gian càng lâu, nàng càng
hành động nhiều, xiêm y ma xát với da thịt, sẽ càng cảm thấy ngứa ngáy, giống
như kiến bò khắ