
không nỡ, ta cũng bằng
lòng làm như thế. Nàng sẽ không bỏ qua cho ta, mà ta, cũng không thể buông tha
nàng!
Tố Tú hầu hạ giúp ta mặc mũ miện và y phục hiến tế mà
Hạ Hầu Thần đã chuẩn bị vào, hai vai có một đoạn gấm thêu màu đỏ, đội mũ phượng
miệng ngậm minh châu, lại cắm trâm vàng lên cố định, nhành nguyệt quế ôm sát
vào đầu, dùng một cành thoa vàng có chín đóa hoa làm trâm cài. Ai nấy đều lộ vẻ
hâm mộ, Tố Tú nói: “Nương
nương, ngài mặc thân trang phục này, so với người ở Chiêu Thuần cung kia càng
giống…”
Ta cũng không ngăn cản lời Tố Tú nói. Bởi ta biết rõ,
ta càng kiêu ngạo, càng khiến nàng ta hoảng loạn.
Ta lại muốn xem xem, nàng còn giả bộ đoan trang nhàn
thục đến bao giờ. Nàng ta càng tươi cười đoan chính bình thản, ta càng biết, sự
căm hận nàng dành cho ta đã đạt đến đỉnh điểm.
Hạ Hầu Thần ảm đạm nói với ta, chuyện Ninh Tích Văn
điều tra không ra dấu vết. Ta lại kể những hành động của nàng ngày hôm đó cho
hắn, hắn thản nhiên nói: “Trẫm biết nàng ấy làm, là đủ rồi, không cần chứng
cớ gì để chứng minh nữa.”
Ta liền biết, tuy mặt ngoài Hạ Hầu Thần không nói gì,
nhưng kì thực cũng như nàng hận ta, hắn cũng đã hận nàng ta tới cực điểm.
Phương pháp xử lý người khác, không chỉ có những cách
đường hoàng, lén lút đâm người ta một đao, lại càng khiến người ta khó lòng
phòng bị.
Giống như thủ đoạn nàng đối phó Ninh Tích Văn, Hạ Hầu
Thần cũng đã sớm giăng thiên la địa võng để đối phó nàng.
Đến trước Triều Dương điện, sớm đã có một cỗ xe ngựa
có mui khắc hoa văn hình rồng do tám con ngựa kéo đứng chờ trước điện, mà hoàng
hậu cũng đã tới rồi. Nàng thấy ta, liền cười nói: “Muội muội cũng thật
đúng giờ. Hôm nay tế lễ, hai tỷ muội chúng ta cùng theo giúp hoàng thượng, lại
được xưng tụng thành giai thoại.”
Ta thấy nàng mặc áo dài màu đỏ sậm, tay áo rộng có hoa
văn hình mây, trên đó lấy ba màu xanh lam, xanh lục, đỏ với các sắc độ đậm nhạt
khác nhau thêu hình mây, trên vai phủ một cái khăn quàng vai màu vàng kim có
hoa văn kỳ lân, lại thêu những chùm hoa nhỏ buông xuống, đầu đội mũ có song
phượng đuôi dài, cắm cành thoa có một bông hoa chín con chim (2), quả thật chỉ dài hơn ta hai phân mà thôi.
Nàng khoác thêm một cái áo ngắn tay mỏng, theo lệ thì có cũng được mà không có
cũng chả sao, chắc là vì muốn khác biệt với ta, mà tự thêm vào. Trong lòng ta
cười thầm, nàng đã luống cuống tay chân rồi.
Chắc hẳn nàng cũng đã phát hiện, Hạ Hầu Thần càng lúc
càng cách xa nàng.
Ta cùng hoàng hậu, Hạ Hầu Thần ba người nhất tề đi ra
Triều Dương điện. Hắn vận một thân long bào màu đen (3), trên có thêu mười hai loại hoa văn, mang
mũ miện có mười hai chuỗi ngọc buông xuống, tay áo rộng càng khiến hắn càng có
vẻ trầm ổn như núi, tăng thêm vài phần lạnh lùng kiêu ngạo. Ta không nhìn thấy
biểu tình của hắn ẩn sau lớp màn ngọc, nhưng có thể nhìn thấy hoàng hậu không
kìm được chuyển ánh mắt về hướng hắn, tình cảm ẩn chứa trong thần sắc của nàng
khó lòng mà miêu tả nổi.
Theo lệ bên phải quan trọng hơn, hoàng hậu liền từ bên
phải xe ngựa mà vào, mà ta thì tiến vào từ bên trái. Khi hoàng hậu được
nhóm cung nhân đỡ ngồi lên xe, Hạ Hầu Thần vẫn ngồi thẳng trong xe không động
đậy, mà ta vừa mới bước lên xe, hắn liền nghiêng thân về phía bên trái, vươn
tay về hướng ta. Ta nắm lấy tay hắn, mỉm cười với hắn, nhìn xuyên qua bờ vai
hắn, mặt bên của hoàng hậu đã trở nên trắng bệch.
Ta thầm cười lạnh, chỉ một động tác nho nhỏ này, đã
làm cho nàng đổi sắc mặt.
Nàng còn có thể nhẫn nhịn hay không?
Nghi thức tế lễ phải đi qua đường Bình Giang rộng
nhất, thẳng nhất trong kinh thành đến trước thái miếu. Hai bên đường Bình Giang
đều là nhà giàu có, cũng có các bách tính từ sáng sớm đã chờ hai bên đường
chiếm chỗ quan sát. Cách hơn hai thước lại có thị vệ đứng canh, chặn người đi
đường lại, không để họ chen lấn xô nhau về phía trước. Ba mươi sáu chấp sĩ(4) đi trước mở đường, theo sau là mười
hai nội thị giám phe phẩy phất trần cùng tiến, sau nữa là mười hai cung nga tay
nâng ngọc như ý(5), đỉnh vàng cùng đồ dùng để hiến tế, mà cỗ
xe ngựa có mui của chúng ta, thì đi chính giữa đội ngũ, chung quanh tất nhiên
là có các thị vệ cưỡi ngựa mở đường bảo vệ.
Ta biết rõ cuộc tuần tra này chỉ là một màn diễn xuất,
để bách tính trăm họ quan sát, cũng để các phú thương nhà giàu nhòm ngó. Mỗi
động tác nhỏ nhất, cũng khiến mọi người bàn tán say sưa lúc rỗi rãnh.
Trước mặt tuy có bức rèm che ngăn trở, nhưng lúc gió
thổi rèm che bay lên, vẫn khiến những người chung quanh kinh hô thất thanh, lúc
này Hạ Hầu Thần liền nghiêng người về hướng ta, “Nàng xem, lúc này dân
chúng chung quanh sẽ chú ý đến ai?”
Lời nói đầy gai nhọn đâm nát lòng người như thế, nếu để
hoàng hậu nghe thấy, không phải sẽ càng khiến cho nàng thất thố sao?
Ta quay đầu, nhìn hắn nói: “Cho dù ai được chú ý,
thần thiếp vẫn luôn luôn ở bên cạnh hoàng thượng.”
Tuy bức rèm che đã rũ xuống, nhưng ta nghĩ người ở bên
ngoài đều nhìn rõ tình hình bên trong, hoàng hậu phải làm thế nào đây?
Nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Hầu Thần, hai tay giấu