
đầu của cô chênh lệch một trời một
vực!
“Hôm nay cháu tan học trước thời gian, không bị quản gia bắt được, liền muốn đến xem chị Mật Nhi. Cháu đến sớm hơn chú, liền tự đi
vào, hỏi phòng của chị Mật Nhi, chờ ở chỗ này. Lúc chị Mật Nhi đi vào có lẽ cháu ngủ thiếp đi đúng lúc chú đi vào. . . . . .” Đường Tâm có chút
ấp a ấp úng, lần đầu cảm thấy chú Lôi thật đáng sợ, sau khi cô hít sâu
một hơi, mới có dũng khí mở miệng lần nữa “Sau khi chú đi vào, cháu lại
không dám ra.”
Lôi Đình chậm chạp buông hai tay kiềm chế Mật Nhi
ra, mặt không chút thay đổi đứng thẳng người “Đây không phải là nơi cháu có thể tới, lập tức trở về.”
“Đừng đuổi cháu nhanh thế chứ, cháu tới nhìn chị Mật Nhi mà, chú thương hại cháu chút đi, cháu đã bị cấm
chân hơn một tháng rồi để cháu tâm sự với chị ấy một chút xíu thôi!”
Đường Tâm cầu khẩn, vụng về mà leo ra khỏi đống quà tặng xếp thành núi
nhỏ kia.
Trong số mấy chú, Lôi Đình thuộc loại khó thương lượng
nhất, chú ấy đối với hành vi gây sự của cô không chút lưu tình hừ lạnh,
ngay khi xem qua chú “Khi dễ” Mật Nhi thế nào, Đường Tâm càng thêm xác
định, về sau cho dù muốn đùa dai, nhất định phải cách Lôi Đình xa xa.
Lôi Đình cúi đầu nhìn sắc mặt Mật Nhi tái nhợt, tay anh từ từ rút khỏi
người cô, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với chuyện tổn thương cô lúc
trước, đối với anh mà nói chẳng qua là việc không thể đơn giản hơn. Nếu
như không phải Đường Tâm quấy rầy, rất có thể dưới cơn thịnh nộ anh sẽ
bừa bãi tổn thương cô, mặc cho cô rơi nước mắt hay khẩn cầu, anh cũng sẽ đem những thứ kia làm thành trò đùa.
“Chú đi thông báo cho ba
cháu, muốn anh ta phái người tới tiếp cháu trở về.” Anh không lưu tình
nói, xoay người muốn đi ra ngoài. “Đừng phiền toái thế, cháu chờ chú cùng về là được rồi, cháu muốn ở đây lâu một chút.” Đường
Tâm vội vàng nói, thân thể nho nhỏ bổ nhào lên phía trước, ôm lấy bắp
đùi Lôi Đình, ngăn cản Lôi Đình đi mật báo, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp
đều là biểu tình khẩn cầu.
Cô còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể
liền bị “Điều về”? Lại nói, ba nếu biết cô lại chạy tới quán rượu thám
hiểm, nói không chừng sẽ phạt cô cấm túc đến hết thế kỷ mất. Bị xử phạt
là chuyện đương nhiên nhưng cô không nguyện ý chưa chơi đủ đã bị phạt.
“Chúng ta có công việc phải làm.” Lôi Đình trừng mắt nhìn Đường Tâm đang ôm
chặt lấy đùi mình, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
“Cháu
chỉ chơi trong phòng này, nói chuyện phiếm với chị Mật Nhi, tuyệt đối sẽ không bước ra gian phòng một bước.” tay trái Đường Tâm giơ cao, tay
phải thì bắt chéo sau lưng, lưu loát nói láo. Muốn cô chờ đợi trong
phòng mà không đi mạo hiểm khám phá, ông trời không cho mưa máu mới là
lạ!
Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Thẩm Hồng kêu lên ở bên ngoài “Mật Nhi, mau ra đây.”
Lôi Đình xoay người đi tới trước cửa, gọn gàn mở cửa phòng.
Thẩm Hồng đột nhiên sợ hết hồn, tầm mắt rơi vào trên mặt Lôi Đình, rồi lại
vội vã tránh ra “Lôi tiên sinh, thật xin lỗi, nếu không phải chuyện khẩn cấp, tôi sẽ không tới quấy rầy hai người.” Bà nhìn vào trong phòng,
phát hiện sắc mặt Mật Nhi tái nhợt ngồi trên ghế sa lon, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, Thẩm Hồng nhíu mày.
Bà vốn cho rằng tình cảm
giữa Mật Nhi cùng Lôi Đình rất tốt đẹp, dù sao thái độ Mật Nhi rõ ràng
như thế, một lòng đều đặt trên thân người đàn ông này, mà Lôi Đình ba
ngày hai bữa đều tới đây, ngoài mặt hai người tựa hồ lui tới thường
xuyên. Nhưng mà Thẩm Hồng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, Mật Nhi căn
bản không giống như cô gái đắm chìm trong tình yêu, đau thương trong đôi mắt kia càng lúc càng đậm, giống như vĩnh viễn không thể lau sạch.
Nhìn thấy Đường Tâm, ánh mắt Thẩm Hồng trừng lớn hơn. Ở chốn trăng hoa này
lăn lộn đã lâu, bà luyện thành trực giác kinh người, bản năng cho Thẩm
Hồng biết, nơi có Đường Tâm xuất hiện, sẽ có chuyện phiền phức xảy ra.
“Mama, có chuyện gì không?” Mật Nhi lau đi nước mắt trên mặt, cưỡng bách mình tỉnh lại lần nữa.
Môi của cô đau đớn như cũ, nhắc nhở cô rằng anh vô tình thế nào. Cô sợ hãi
mà đau thương suy nghĩ muốn chạy trốn thật xa nhưng lại không thể rời bỏ anh. Dù sao anh đã bỏ số tiền lớn bao cô, mà lòng của cô, đã trao cho
anh. . . . . .
“Quản lý Trần mới vừa đến, tối nay ông ta không
phải tới một mình cũng không phải là mang khách hàng buôn bán tới uống
rượu mua vui mà là dẫn theo một nhân vật lớn, nhân vật lớn kia chỉ rõ
muốn em tiếp rượu, chị làm gì cũng không ngăn cản được.” Thẩm Hồng nhanh chóng nói xong, nhẹ nhíu mày.
Mặc dù nói quản lý Trần căn bản
không là gì trước mặt của Lôi Đình, nhưng mà Thẩm Hồng kiêng kỵ chính
người quản lý Trần mang tới. Dù sao đối phương là quan chức, dân không
cùng quan đấu, huống gì còn là một tham quan, dùng ngón tay cũng khiến
Thẩm Hồng chết không kịp ngáp, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt,
đem Mật Nhi mời đi ra.
Mặc dù không liên quan đến bà nhưng Thẩm
Hồng vẫn suy nghĩ muốn khuyên nhủ Lôi Đình nếu thật yêu Mật Nhi nên đem
Mật Nhi thoát khỏi chốn này. Để người con gái mình yêu mến làm việc
trong quán rượu, đây quả thực là chuyện không