
sạn?” Bước chân của anh yên tĩnh, thân hình cao lớn cùng với nhỏ bé có vẻ
không hợp nhau. Anh ngồi trên ghế sa lon, nhẹ rót đầy ly rượu một hơi
uống sạch.
Mật Nhi không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng lắc đầu,
biết giải thích thế nào đi nữa đều vô dụng, anh không nguyện ý nghe.
Giải thích của cô chỉ đổi lấy sự phẫn nộ của anh hoặc là câu nói đả
thương người mà thôi.
Lôi Đình thỉnh thoảng sẽ tới quán rượu, anh tiến vào từ cửa sau, tránh tai mắt mọi người, sau đó trực tiếp tiến vào trong phòng của Mật Nhi. Giao dịch giữa bọn họ, chỉ có bọn họ biết,
Thẩm Hồng không dám nhúng tay, lại không dám lộ ra, bà không hiểu tình
hình thật sự, trong lòng còn có mấy phần mừng rỡ, bà cho rằng Mật Nhi
xác thực có biện pháp tìm được một người đàn ông giàu có lại ưu tú có
thể dựa vào. Cho nên dù thời gian anh ở trong phòng Mật Nhi lâu hơn một
chút, chậm trễ những khách khác, Thẩm Hồng hoàn toàn không trách móc
nặng nề.
Chỉ là bọn họ không phải như Thẩm Hồng suy nghĩ ở trong
phòng triền miên như keo như sơn. Lôi Đình đến quán là bởi vì muốn giám
thị cử động của quản lý Trần, anh muốn Mật Nhi cẩn thận nói ra quản lý
Trần mang khách đến có thân phận gì hoặc là ngày đó bọn họ đã nói những
gì, Mật Nhi đều phải ghi nhớ rõ ràng, sau đó trở lại phòng cặn kẽ báo
cáo cho anh.
Khi Lôi Đình đang làm việc, vốn không giữ lại tình
cảm và thể diện làm gì. Huống chi, hôm nay anh đã hiểu lầm Mật Nhi thật
sâu, lúc trước nghe được đoạn cuối của đối thoại khiến anh tin Mật Nhi
là dùng quỷ kế. Cho dù mấy ngày nay nhìn ánh mắt cô vô tội, cùng với bộ
dáng dần dần tiều tụy, anh vẫn chưa nguyện ý cho cô bất kỳ sự thương hại nào mà vẫn tiếp tục bừa bãi dùng ngôn ngữ hoặc là hành động tổn thương cô.
Trong lòng anh không ngừng tự nói với mình: Mật Nhi chỉ là
một ả đàn bà vì tiền mà có thể bất chấp thủ đoạn, chỉ cần người nào xuất ra giá tiền cao là có thể lấy được thân thể xinh đẹp của cô, cô dùng
những thứ ngôn ngữ vô tội kia để lừa gạt mọi người, cho dù anh không bao cô cũng sẽ có người đàn ông khác dùng tiền bạc mua cô, cô có thể vì
tiền uyển chuyển yêu kiều dưới thân người đàn ông khác——
Tại sao anh có thể quan tâm một người phụ nữ như vậy!
Tay Lôi Đình đột nhiên hơi dùng sức, ly rượu trong tay vỡ vụn, máu tươi
trào ra. Anh nhíu mày, tiện tay vẩy mấy cái, mặc cho máu tươi chảy ra
cũng không để ý.
“Đợi chút.” Mật Nhi hô nhỏ một tiếng, nhìn thấy
anh bị thương thì không kịp nghĩ tới lời nói đả thương người của anh,
vội vàng tiến đến, không chút nghĩ ngợi cầm cổ tay của anh.
“Buông tay.” Anh lạnh lùng nói, muốn gạt tay cô ra. Không ngờ, cô vốn nhu
thuận vào thời khắc này lại kiên trì như thế. Lòng bàn tay mềm mại nhưng lạnh như băng nắm chặc lấy tay anh, không cho anh nắm tay lại làm vết
thương nghiêm trọng hơn.
“Anh bị thương, nhất định phải đem những mảnh thủy tinh này lấy ra, nếu không vết thương sẽ không khép lại.” Mật Nhi cầm tay anh, giọng nói hết sức kiên định, khom lưng lấy ra hộp cấp
cứu nhỏ từ trong tủ, dùng rượu cồn rửa, lấy nhíp gắp từng mảnh vỡ ra.
Cô cúi thấp đầu, sợi tóc đen rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, vẻ mặt
bình tĩnh, bộ dáng kia khiến Lôi Đình nhớ tới đêm đó, cô vì hoan ái xong mà mệt mỏi, ngủ say trong lòng anh. . . . . .
“Cô rất nhuần
nhuyễn.” Anh chậm rãi nói, lòng nguội lạnh vào thời khắc này có chút khe hở, cảm xúc chậm chạp đổ xuống, trong nháy mắt không phòng bị, giọng
nói trở nên nhu hòa.
Mật Nhi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tâm
tình trong mắt anh không cách nào che dấu. Lòng cô chấn động, lần nữa
trở nên mềm mại. Có phải mỗi người phụ nữ đều ngu ngốc giống như cô
không? Cho dù cô học được cách phong tỏa trái tim mình, biết rõ nhất
định sẽ bị thương lần nữa, biết anh sẽ tiếp tục tổn thương cô nhưng chỉ
vì một câu hỏi công sức của cô liền vỡ vụn.
Cô không ngừng muốn
giải thích nhưng căn bản anh không nguyện ý nghe. Hành động cố ý muốn
giải thích luôn khiến sự phẫn nộ của anh bùng phát, hoặc là ngôn ngữ
càng thêm đả thương người.
“Trong quán rượu thường xuyên có người gây chuyện, đánh nhau bị thương là chuyện hết sức bình thường, thậm chí có khách lúc uống rượu say sẽ đánh vào người chúng tôi, cho nên mama
đều chuẩn bị trong mỗi phòng một hộp cấp cứu, chuẩn bị cho bất cứ tình
huống nào!” cô nhẹ giọng trả lời, đem mảnh thủy tinh bể trong vết thương của anh lấy ra sạch sẽ, đơn giản thay anh băng bó, đôi tay vừa đụng vào da thịt ngăm đen ấm áp thì sẽ có chút run rẩy.
Mật Nhi ngẩng đầu lên, không nhìn anh, tay chân có chút luống cuống, không biết nên nói
những gì, làm những gì, mỗi ánh mắt cùng động tác của cô đều cẩn thận,
rất sợ đánh vỡ giây phút dịu dàng này.
Lôi Đình chậm chạp vươn tay, khẽ vuốt da thịt cô “Cô thường xuyên gặp phải những kẽ say rượu là đánh người kia sao?”
Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt thì Mật Nhi bị một gã không kiên nhẫn chờ lâu
uống say rồi đánh, lúc ban đầu gặp mặt, thế nào cũng không ngờ được,
giữa bọn họ sẽ có quan hệ sâu như vậy! Cô gái xinh đẹp này ảnh hưởng tới tâm tình của anh, khiến anh trở nên nóng nảy và dễ giận, tất cả tỉnh
táo