
ọng điệu có chút mệnh lệnh. Tống Đình Phàm thành thành thật thật ngồi bên mép giường, nhướng cao nửa thân trên để tiện Trần Lâm sấy tóc
Trần Lâm ngay từ đầu đã muốn trả thù, xoa lung tung tóc Tống Đình Phàm,
không còn chút ôn nhu nào, đầu hắn đã nhanh biến thành cái mũ nồi. Tóc
Tống Đình Phàm rất cứng, cũng không biết Trần Lâm sợ bị tóc châm vào tay hay không đành lòng, tóm lại, động tác càng lúc càng nhẹ nhàng ôn nhu
khiến cho Tống Đình Phàm có chút tâm viên ý mã
Quay mạnh đầu, lấy máy sấy từ tay Trần Lâm, dùng chân rút ổ cắm điện. Cả người liền nằm trên người Trần Lâm
Có lẽ do cả kinh, Trần Lâm cũng không khước từ ánh mắt đầy tinh lượng của
Tống Đình Phàm, hắn đặt Trần Lâm trên người, giọng nói khàn khàn, “Sàn nhà dọn dẹp xong rồi, tắm cũng xong rồi, tóc cũng… sấy khô rồi…. Như vậy… Tiếp theo…”. Không cần nói hết lời, hắn trực tiếp dùng hành động làm cho cậu hiểu
Hai tay dò xét tiến vào da thịt Trần Lâm, nhẹ nhàng chậm chạp mà lại
cẩn thận vuốt ve không sót một tấc nào, thường thường ngẩng đầu hôn lên
mặt cậu, từ trán, mi, mũi, môi… không buông tha nơi nào. Trần Lâm có thể cảm giác mặt mình trở nên ẩm ướt, nhưng cổ họng vẫn khô nóng
Áo da dê bị thoát ra, có thể bởi vì làn da bất chợt tiếp xúc với chăn nệm
lạnh lẽo, Trần Lâm chau mày muốn né đi. Tống Đình Phàm như thế nào lại
xem nhẹ hành động rõ ràng này của Trần Lâm? Bất động thanh sắc mang Trần Lâm lên giường, đợi đến khi Tống Đình Phàm xốc chăn lên, quần áo trên
người Trần Lâm đã bị hắn thoát ra hết chỉ còn lại tầng quần con mỏng
manh kia
Không hề nghi ngờ gì, trừ khi khăn tắm trên người dính
chặt vào hắn mới không bị rơi ra! Hắn di động trên người Trần Lâm, cậu
thả lỏng ý thức cũng vì Tống Đình Phàm vuốt ve hôn môi rất dịu, khiến
cậu không rảnh mà chú ý đến bất kì việc gì, chỉ lo mê hãm. Mà trên thực
tế, động tác của Tống Đình Phàm vẫn phi thường hao tốn công phu
Thân thể dính chặt vào nhau ma sát như vậy, nếu nói Tống Đình Phàm không có
cảm giác gì, chỉ sợ hắn so với Liễu Hạ Huệ chỉ có hơn chứ không kém. Khi Trần Lâm cảm giác giữa hai đùi mình có nam căn nóng như lửa, cậu chỉ có thể hạ mắt che dạt đào hoa ý đang dào dạt bên trong. Nhưng mặt cậu ửng
hồng lợi hại, ngực phập phồng bất định lại tố cáo chủ nhân đang khẩn
trương, có lẽ, còn có… chờ mong
Tống Đình Phàm chưa nói cho cậu
chuyện nam nam trong lúc này là thế nào, mà Trần Lâm cũng không tự mình
tìm hiểu tài liệu gì để hiểu biết sự tình, chỉ là dựa vào kinh nghiệm
lần đầu tiên, Trần Lâm biết mình không phải không thoải mái, cũng không
chán ghét, thậm chí còn cảm nhận chút khoái cảm. Cho nên hiện tại, cậu
cũng không sợ hãi như một người bình thường phải có. Tuy thẹn thùng quẫn bách, nhưng mà, cậu thực sự không ngại nếu người trên thân mình là Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm đầu tiên là vuốt ve nam căn của Trần Lâm bên ngoài lớp quần con, khi bị nắm lấy, Trần Lâm liền không biết theo
ai, chỉ có thể mở to đôi mắt mông lung sương mù nhìn Tống Đình Phàm, bất lực…. đến mê người…
Trong lòng Tống Đình Phàm vẫn để ý việc Trần
Lâm vừa mới nghĩ cho Tiểu Phàm như vậy, cố ý không thèm nhìn đến cậu,
chỉ cầm lấy căn nhi kia, thượng bính một chút, hạ bính một chút, tả bính một chút, hữu bính một chút….. Ngay phía trước lại động vài cái, cố
tình không cho Trần Lâm bình tĩnh. Ma sát ngoài quần con làm Trần Lâm
cảm thấy bên trong cơ thể như có lửa đốt, lại không biết cách nào để
giảm thiểu. Cậu chỉ có thể vặn vẹo lung tung thân thể, miệng hừ hừ rên
loạn “Ân… Nha ô…”
Tống Đình Phàm đến cùng lại
thấy đau lòng, vốn vì hắn lòng dạ hẹp hòi, Trần Lâm đề cập đến Lí Tiểu
Phàm không có mục đích nào khác ngoài công việc, là chính Tống Đình Phàm nghe thấy như vậy liền bực bội
Nói thêm câu nữa, Trần Lâm thậm chí cũng không rõ ràng lí do này
Không buông tha, nhanh chóng cởi quần con của Trần Lâm, cậu đã muốn dâng trào khi căn nhi kia bị tiếp xúc với không khí nên giật mình thật mạnh, Tống Đình Phàm nhìn, trong lòng đã vui vẻ không ít. Thiên hạ dưới thân mẫn
cảm như thế đấy. Bất quá, cái kia của cậu ấy so với mình vẫn thanh tú
hơn nhiều
– “Haha…”. Tiếng cười của Tống Đình
Phàm lúc này cho dù vẫn như thường, nhưng trong bầu không khí nồng đậm
này lại vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần tình sắc.
Tống Đình Phàm muốn đem của hai người cùng một chỗ, so sánh so sánh để Trần Lâm xem,
không ngờ vừa mới động vào, Trần Lâm liền phát tiết ra đây, trong nháy
mắt kia, ánh vào mắt Tống Đình Phàm là một Trần Lâm toàn thân phiếm
hồng, hai khối thù du đứng thẳng, mắt Trần Lâm không tiêu cự đang nhìn
mình, vẫn mang theo hai giọt nước mắt rơi xuống, miệng “Vù vù… Hô” thở phì phò. Thế này với Tống Đình Phàm là một kích thích cực đại
Hắn cơ hồ khống chế không được, nhưng cũng rõ ràng ở nơi này của Trần Lâm,
dù muốn thế nào hắn cũng không thể làm quá mức. Đành phải kiềm chế một
chút. Khuynh người bắt lấy môi Trần Lâm, không ngừng hút, khẳng cắn, như hi vọng Trần Lâm có thể lấy lại tinh thần. Tay kia thì dính trọc bạch
Trần Lâm vừa mới phát tiết, nhẹ nhàng chậm niệp đi vào hậu huyệt của
cậu. T