
, “.. Có thể coi là không nói gì, cũng có thể coi có nói gì. Quang ca… anh ấy hiểu rõ”. Giọng nói vừa thương cảm vừa thản nhiên, khiến Tống Đình Phàm ôm cậu thật chặt
Tống Đình Phàm cũng tự nhiên hiểu được, Trần Lâm thay đổi thái độ với Trương Bá Quang chỉ để hắn hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng tận lực dựng nên vẻ
lãnh đạm khinh mạch như vậy cũng khiến cho người trong ngực khổ sở ưu
nhiễu, dù sao cậu cũng không muốn như vậy. Nhưng mà, nếu không như vậy,
Trương Bá Quang sẽ không từ bỏ
Nhãn tình Tống Đình Phàm lòe lòe
một ý nghĩ sâu xa, có lẽ, hắn nên gặp Trương Bá Quang! Bất quá việc này
không vội, trước tiên phải xử lí xong việc của Trần Lâm mới là điểm mấu
chốt
– “Không cần một tháng, nửa tháng, nhiều nhất nửa tháng, chúng ta về Bắc Kinh”. Lúc này, giọng nói Tống Đình Phàm đã không còn mềm mại như vừa rồi mà hoàn toàn cường ngạnh, bá đạo, kiên định
– “Nhưng mà…”
Thấy Trần Lâm muốn mở miệng, Tống Đình Phàm trực tiếp đánh gãy, “Em đã nói với hắn chuyện từ chức, nửa tháng đủ để em làm tốt việc bàn giao công tác, cũng đủ để hắn tìm người thay thế”. Chỉ cần hắn không có ý kéo dài thời gian! Tống Đình Phàm âm thầm nói thêm một câu trong lòng
Trần Lâm cúi đầu xem như ngầm đồng ý. Cậu không phải người dễ dàng để người
khác tùy ý điều khiển, nhưng nhiều lần đối diện Tống Đình Phàm, cậu vô
pháp cự tuyệt sự bá đạo cường ngạnh của hắn, chính cậu cũng không biết
vì sao. Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu, không phiền chán
–
“Kia… em muốn đề cử Tiểu Phàm lên chức cửa hàng trưởng với Quang ca. Xét lí lịch cá nhân, kinh nghiệm nghề nghiệp, năng lực công tác, Tiểu Phàm
đều có thể đảm nhiệm”. Trần Lâm nói ra suy nghĩ trong lòng. Cậu vốn định nói với Trương Bá Quang, nhưng thời điểm Quang ca tiễn cậu về
cửa hàng, không khí thực sự không thích hợp để đề cập đến chuyện này
Trần Lâm nói xong liền phát hiện Tống Đình Phàm chằm chằm nhìn cậu không
chớp mắt. Hơn nữa, đồng mâu càng ngày càng thâm, Trần Lâm cơ hồ như sa
vào. Cậu chậm nửa nhịp cảm giác, giống như đang ở giữa cơn lốc xoáy
Trần Lâm nhích người một cái, một khối hồng anh đã bị chạm vào, chính cậu
cũng không biết tay Tống Đình Phàm khi nào lại chuyển đến vị trí kia,
vừa mới… rõ ràng… còn đặt ngay eo. Một tay cậu đè lại bàn tay đang lộn
xộn của Tống Đình Phàm, đỏ mặt nhìn hắn, mắt hỏi, “Làm sao vậy?”
Tống Đình Phàm nhanh như chớp thiếp thượng môi Trần Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chuyện của người ta, để người khác lo”. Trần Lâm vẫn khó hiểu, không biết Tống Đình Phàm nói ‘người ta’ là người nào, Tiểu Phàm hay Quang ca?
Tống Đình Phàm căn bản không trả lời cậu, trực tiếp chạm đến đôi môi hồng
– “Ân… Ô”. Tay Trần Lâm vốn đang chặn lại tay Tống Đình Phàm, không biết từ khi
nào lại đặt trước ngực hắn, làm thành một tư thế hoan nghênh dục cự vô
cùng ám muội
Trần Lâm vẫn cứ bị động thừa nhận, đầu nóng bừng lên
bởi những kích tình của Tống Đình Phàm, lại bị một nụ hôn sâu mơ hồ mang ý trừng phạt lay động. Lơ đãng, ngã xuống nền đất mấy người vừa bày bừa loạn thất bát tao. Trần Lâm giật mình, cấp tốc né đi đầu lưỡi còn đang
muốn thám hiểm của Tống Đình Phàm, ngực phập phồng cao thấp thở gấp, đứt quãng nói, “Hô… Anh… Để em đi dọn sàn nhà đã”. Nói
xong liền muốn đứng lên, lại bị Tống Đình Phàm giữ lại, một mảng da thịt được vuốt ve, nhất là hai khối trước ngực khiến Trần Lâm sợ run người
Tống Đình Phàm tuy rất không tình nguyện, nhưng vẫn thả người ra
Trần Lâm hoang mang bối rối vào phòng bếp lấy đồ quét dọn đi ra, mơ hồ bắt
đầu thu dọn sàn nhà bẩn loạn. Tống Đình Phàm bất đắc dĩ cười thành
tiếng, ai, Trần Lâm vẫn là thẹn thùng nhanh như vậy na!
– “Anh đi tắm rửa”. Không muốn làm người trước mắt tiếp tục gấp gáp, Tống Đình Phàm bỏ lại một câu rồi đi vào phòng vệ sinh của Trần Lâm
Bởi vì trước đó Tống Đình Phàm có ngủ lại nhà Trần Lâm, nên những đồ
dùng sinh hoạt thiết yếu, mấy bộ quần áo ngủ của người kia Trần Lâm đều
để sẵn. Vô luận là bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, dép lê, thậm
chí là quần con đều có
Trần Lâm nghe câu ‘anh đi tắm rửa’ kia của
Tống Đình Phàm, thân thể lại cứng còng, tay đang cầm chổi cũng toát mồ
hồi, đầu thấp đến không thể thấp hơn, nhỏ giọng ‘Ân’ một tiếng đến không nghe thấy
Trần Lâm thu dọn xong, mang rác vào phòng bếp, khi đi
ra, lọt vào tầm mắt là Tống Đình Phàm đã tắm rửa xong chỉ quấn quanh eo
một chiếc khăn tắm, tay cầm khăn mặt lau tóc. Vội vàng nhìn xuống, Trần
Lâm cũng không dám liếc xéo một chút, bước nhanh đến giường lấy điều
khiển từ xa trên đầu giường, chỉnh độ ấm cao lên
Tống Đình Phàm giống như không nhìn thấy phản ứng của Trần Lâm, đến trước mặt cậu, “Dọn dẹp xong rồi?”
Trần Lâm nhỏ giọng trong lòng: biết rõ còn hỏi! Anh nhìn không thấy a?
Nửa ngày không có động tĩnh gì, đột nhiên vài giọt nước không biết từ đâu
nhỏ xuống mặt, xuống tay Trần Lâm. Trần Lâm vừa ngước nhìn liền thấy ánh mắt đã mang ý cười của Tống Đình Phàm, hắn cố ý! Cố ý lắc đầu cho nước
vung vãi!
Trần Lâm có chút phẫn hận trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy vòng qua người Tống Đình Phàm lấy máy sấy
– “Sấy tóc!”. Gi