
hân thể Trần Lâm căng cứng, muốn mở miệng nói đã bị Tống Đình Phàm chặn lại trong miệng, chỉ có thể “Ân…. Ân….” rên rỉ vô thức
Tống Đình Phàm cẩn thận khuếch trương, không dám khinh thường chút nào. Làm
cho Trần Lâm bị thương là điều hắn không bao giờ muốn nhất! Đợi đến khi
thời cơ không sai biệt lắm, Tống Đình Phàm mới đưa nam căn đã sớm đói
khát của mình vào mật huyệt của Trần Lâm
– “A…”. Trần Lâm bị kích thích đột ngột hét lên chói tai, nhau mày một chút
Tống Đình Phàm vẫn chưa đi vào toàn bộ, hắn tưởng mình đã khuếch trương rất
kĩ, hắn tưởng mật huyệt của cậu đã đủ để dung nạp mình, nhưng vẫn còn
làm cậu đau sao?
Tuy rằng trên người đã đẫm mồ hôi khó nhịn, Tống Đình Phàm vẫn dừng lại, lo lắng nhìn Trần Lâm, “Ách…., đau?”
Trần Lâm bị hỏi như vậy, mặt càng đỏ. Không nghĩ sẽ mở miệng trả lời, nhưng
giương mắt nhìn người bên trên, chính mình nếu không hiểu gì cũng biết
người này vì mình mà nhẫn nại như vậy!
Lắc lắc đầu, “Không đau”, nhỏ giọng đến không nghe thấy. Nếu không phải Tống Đình Phàm dán trên
mặt cậu, hắn sẽ không nghe thấy mà phiền cậu nói lại lần nữa
Tống
Đình Phàm nghe xong có chút yên tâm, hơi động trong cơ thể Trần Lâm, hắn cẩn thận chú ý đến biểu tình của cậu, Trần Lâm cắn chặt môi dưới, mi
nhíu chặt mất tự nhiên, Tống Đình Phàm biết cậu xấu hổ, ngượng ngùng
không muốn phát ra tiếng. Nhưng hai lần mình đều không bức Trần Lâm
buông thả, vì sao lại nhíu mày?
Hắn dừng lại, ngữ khí nhiêm túc hiếm thấy, giọng nói vào lúc này trầm khàn, Trần Lâm như bị hấp dẫn, đỏ mặt, nghiêng đầu, “Bính…đụng tới… chỗ….”
Tống Đình Phàm bán tín bán nghi động thêm một cái, nhưng mày Trần Lâm đã mau dính chặt vào nhau, “Nói thật!”
Trần Lâm quay đầu nhìn vào mắt Tống Đình Phàm, đôi mắt tràn ngập dục vọng
vẫn viết rõ ràng chủ nhân muốn một đáp án chân chính. Trần Lâm thở dài,
vươn tay ôm cổ Tống Đình Phàm, “Là có chút… đau…”
Tống Đình Phàm cả kinh vội vàng rời khỏi cơ thể Trần Lâm
Trần Lâm biết sẽ thế này! Trong lòng thở dài, cậu đã nghĩ sẽ không nói. Cậu
thế nào lại không biết người này vì mình mà nhất mực nhẫn nại, hắn luyến tiếc mình, mình làm sao lại không luyến tiếc hắn? Kì thật cũng không
đau bao nhiêu, chỉ là có chút đau, hơn nữa lại đụng chạm như thế này,
những khoái cảm run rẩy không rõ tên có thể che đậy ý đau. Nề hà, người
này nhạy cảm ra sao, cậu vẫn biết
Tống Đình Phàm ngồi dậy chạm vào mông cậu, muốn kiểm tra cậu có thương thế nào không. Căn bản không để ý những giãy dụa của Trần Lâm, “Em… em không sao! Không có việc gì, không có việc gì…!”
Tống Đình Phàm bắt đầu thăm dò, động khẩu quả thật có chút đỏ ửng, bên trong không biết thế nào. Muốn dùng ngón tay dò xét, nhưng thiên hạ trên
giường lăn lộn khắp nơi, “Khác, lộng chỗ khác, em thật không có việc gì, không có việc gì…”. Giọng nói đã nức nở, có lẽ vì xấu hổ
Dù sao Tống Đình Phàm cũng chuyên tâm nhìn rõ qua ánh đèn bàn, bất kì ai
trong tình huống này cũng sẽ không thờ ơ, không phải sao
Trần Lâm
giãy dụa đến lợi hại, lại nhìn động khẩu chỉ hơi đỏ đỏ, Tống Đình Phàm
chắc cũng không có gì trở ngại. Cùng là do hắn cả! Trở lại đầu giường,
đắp chăn kĩ càng cho thiên hạ. Chính mình lõa lồ đi vào phòng vệ sinh,
thấm một chiếc khăn ấm lau chùi cẩn thận địa phương vừa mới bị người
trong ổ chăn làm bẩn một lần, hai lần; mới trở lại ổ chăn cùng nhau nằm
Ôm Trần Lâm vào ngực, da thịt hai người thiếp vào nhau, có thể vì Tống
Đình Phàm mới khỏa thân đi về một vòng nên người hơi lạnh. Nhưng Trần
Lâm cũng không né đi, lại càng dính chặt vào nhau
– “Em thật không có gì…”. Trần Lâm gối đầu lên hõm vai Tống Đình Phàm, nhẹ giọng nói
Tống Đình Phàm ôm thật chặt người trong lòng, cái gì cũng không nói
Trần Lâm nằm trên ngực hắn, có chút bất an, cậu không thích Tống Đình Phàm không nói lời nào vào lúc này
– “Đừng động đậy, em bị lạnh còn không biết a, coi chừng gió lọt vào”. Ý tứ trách cứ, nhưng trong lời nói vẫn cứ là đau lòng
– “Anh đừng không nói gì, em…”
Tống Đình Phàm nghiêng đầu nhìn Trần Lâm trên người mình, vỗ vỗ vai cậu, “Anh không sao, mau ngủ đi, đã qua giờ ngủ bình thường của em rồi”
Hắn cảm thấy có chút áy náy, có một số việc không thể nào chỉ dựa vào cảm
xúc của mỗi mình, dù sao sự tình giữa nam nam cũng không phải lẽ thường, chính mình dù cẩn thận vẫn có khả năng ngộ thương đến Trần Lâm. Xem ra
về sau còn phải chú ý hơn, một chút đối sách nên chuẩn bị thì phải chuẩn bị, trong quá trình cần hỏi thì vẫn phải hỏi! Nghĩ vậy, Tống Đình Phàm
cũng cảm thấy bình thường với chuyện đêm nay. Vỗ về trấn an Trần Lâm để
cậu đi vào giấc ngủ
Trần Lâm muốn đề cử Lí Tiểu Phàm làm cửa hàng
trưởng, cậu không tiện hỏi ý kiến Lí Tiểu Phàm trước, vẫn là gọi điện
thoại cho Quang ca thám thính một chút thái độ của anh ấy. Vì thế, hôm
sau Trần Lâm liền gọi điện cho Ngô Bá Quang. Ngữ khí Trần Lâm dù không
lãnh đạm nhưng tuyệt đối là để giải quyết công việc, cậu làm vậy cũng
không phải lo lót cho Lí Tiểu Phàm, Trần Lâm quả thực dựa vào năng lực
làm việc của nàng mà tiến cử. Vừa vặn, Trương Bá Quang cũng muốn chọn Lí Tiểu Phàm, h