
thêm
Ăn
uống no đủ, Trần Lâm lại pha trà cho bọn họ, cũng mang ra một ít đặc sản tô bính hỏa quả từ nhà ra, bọn họ hạp hạp nha, tiêu tiêu thực. Mấy thứ
kia vỏ rất nhiều, ăn đến cả phòng Trần Lâm toàn là bao bì, trong đó Lưu
Dụ có công lao lớn nhất. Đêm nhanh đến 11h, Tống Đình Phàm không ngừng
lạnh mắt nhìn hai người kia, nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ làm như không thấy,
vẫn tiếp tục vừa ăn vừa khen ngon
11h30, hai người quả thực không
chịu được ánh mắt lạnh lẽo của Tống Đình Phàm bắn thủng mình nữa, hạ vũ
khí đầu hàng, xám xịt đi ra. Kì thật Mục Kiệt nói mình phải đi, nhưng
lại không đi, ánh mắt phiêu phiếc liếc Tống Đình Phàm, phiêu phiêu liếc
Trần Lâm. Ban đầu Trần Lâm không biết ý tứ gì, nhưng nhiều lần như vậy,
cậu là ngốc tử mới không hiểu được
Hơn nữa hai người kia vẫn luôn
vô tình hữu ý hỏi, “Ai, Đình Phàm, lúc nào chúng tôi phải đi a?”, “Trần
Lâm có phải hay không đã muốn nghỉ ngơi?”, “Đình Phàm, cậu sao không nói lời nào a?”, “Có phải hay không cậu còn suy nghĩ khác a?”. Mỗi người
một câu, Lưu Dụ Mục Kiệt phối hợp thật ăn ý
Khi hai người rời đi,
căn phòng vốn ầm ĩ tức khắc liền yên tĩnh trở lại. Trần Lâm tiễn hai
người kia ra ngoài, Tống Đình Phàm căn bản không hề động. Chỉ nhất định
ngồi trên sô pha
Trần Lâm vào, giương mắt liền ngã vào con ngươi
tối đen của Tống Đình Phàm. Tống Đình Phàm vẫy tay, Trần Lâm lại đỏ mặt
như búp bê gỗ. Kì thật từ khi Tống Đình Phàm nói sẽ lưu lại cậu đã không thể khôi phục biểu tình bình thường
Ôm người vào lồng ngực, nửa
người Trần Lâm đều đặt lên người Tống Đình Phàm. Một chiếc hôn liền
không cẩn thận như vậy mà bắt được. Trần Lâm không kháng cự, thành thành thật thật để Tống Đình Phàm dò xét trong khoang miệng mình, nghiền
chuyển dây dưa, cắn ngão khẳng phệ, bao nhiêu cũng không đủ, mãi đến khi Trần Lâm có chút khí nhược, Tống Đình Phàm mới buông cậu ra. Trần Lâm
rõ ràng cảm giác trong miệng Tống Đình Phàm còn sót lại vị tô bính, vừa
rồi Tống Đình Phàm ăn hơi nhiều, xem ra hắn ưa thích nhưng loại bánh
lược hàm lược ngọt và mang vị giòn a
Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Tống Đình Phàm mới mở miệng
– “Nói cho anh biết, làm sao vậy?”. Giọng điệu chân thật đáng tin. Từ khi nhìn thấy Trần Lâm, Tống Đình
Phàm liền cảm giác sau kì nghỉ Tết trở về, thiên hạ trước mắt tựa hồ
mang chút phiền não. Không có lí do gì, chỉ là hắn cảm giác vậy
Trần Lâm cả kinh, người nhạy cảm này lúc nào cũng trầm tĩnh như vậy
– “Quang ca…”. Trần Lâm không biết phải mở miệng thế nào
Nhưng có người nói giúp cậu, “Hắn rốt cuộc thổ lộ với em rồi?”
Hai tay Trần Lâm lập tức chống lên vai Tống Đình Phàm, mở to hai mắt, nâng nửa người dậy, “Làm sao anh biết?”. Ngữ khí không chút che dấu những kinh ngạc bên trong
Tống Đình Phàm nhìn đôi môi vừa mới bị hôn đến kiều diễm ướt át kia khẽ nhếch, trong lòng có chút khác thường, hạ mắt mới nói, “Lần đầu tiên khi gặp hắn ở nhà ăn, ánh mắt hắn nhìn em”.
Ý tại ngôn ngoại, ngắn gọn nhưng đủ để Trần Lâm minh bạch. Đúng vậy, Tống Đình Phàm là người thế nào, trách không được hai lần hắn gặp Quang ca,
mình đều cảm giác không khí có chút quỷ dị
Nhìn ánh mắt Trần Lâm
dần dần sáng tỏ, Tống Đình Phàm di động cơ thể, càng tiện lợi ôm Trần
Lâm trước ngực, khiến cho Trần Lâm nghiêng người ngồi trên người mình.
Điều chỉnh tư thế thoải mái xong, Tống Đình Phàm lại tiếp tục mở miệng, “Nếu không phải hắn, anh vốn có thể cho em nhiều thời gian hơn”
Trần Lâm ngây ngốc nửa ngày mới lý giải được câu nói này, ánh mắt toát lên ý cười, “Anh…. có phải hay không là ghen tị?”
Tống Đình Phàm nhíu mày từ chối cho ý kiến, mà ý cười trong mắt Trần Lâm
càng nồng đượm. Đột nhiên, ý cười trong mắt Trần Lâm thối lui, thân thể
lại cứng còng, bới vì bàn tay kia đã tiến vào da thịt mình loạn động dò
xét
– “Anh…”. Đỏ ửng leo đầy trên mặt, thậm chí là tai
Cậu hỏi như vậy vì muốn nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Tống Đình Phàm,
đáng tiếc trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, chính mình lại bị
người khác trục lợi. Không cam lòng nhìn Tống Đình Phàm chiếm thế thượng phong
Tống Đình Phàm không thu hồi tay, cũng không động đậy, dúi
đầu vào cổ Trần Lâm, hít thở hương vị đặc trưng trên người cậu, thanh âm ấm ách nói, “Theo anh về Bắc Kinh đi”
Trần Lâm
không biết làm sao Tống Đình Phàm lại đột nhiên dùng ngữ khí mềm mại
dung hợp như vậy nói với mình, cùng hắn về Bắc Kinh không phải chuyện đã sớm bàn xong rồi sao? Như thế nào ngữ khí của hắn, lúc này, lại có chút hương vị khẩn cầu?
Bất quá, Trần Lâm vẫn gật đầu đáp ứng, “Ân”
– “Em đã nói với Quang ca, tháng sau sẽ từ chức”
Tống Đình Phàm ngẩng đầu lên, “Việc khác thì sao?”. Trần Lâm có chút khó hiểu
Một lúc sau, Tống Đình Phàm mới nói hoàn chỉnh, “Việc khác đều không nói gì?”. Đến cùng vẫn là lòng dạ hẹp hòi, kì thật hắn muốn hỏi Trần Lâm từ chối
Trương Bá Quang như thế nào, nhưng e ngại thể diện nên không hỏi ra lời
Trần Lâm lần này không phài trong mắt mỉm cười, mà là bật cười thất thanh
– “Haha, không có”
Lần này Tống Đình Phàm sửng sốt, Trần Lâm là người lạnh lùng như vậy sao?
Trần Lâm không cười nữa